em là fan của anh, nhưng anh là của em

Chương 1: Cuộc gặp gỡ bất ngờ dưới cơn mưa


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trình Ngọc Diệp đứng dưới mái hiên nhỏ của một quán cà phê ven đường, mồ hôi ướt nhễ nhại vì vừa chạy bộ từ ký túc xá đến đây. Mưa rào bất chợt ập xuống lúc cô đang trên đường về, làm mái tóc dài của cô ướt đẫm, nhưng trái tim thì rộn ràng một cảm giác lạ lùng – vì hôm nay cô vừa nhận được vé tham dự buổi fan meeting của nhóm nhạc thần tượng Lạc Hạo Group, điều mà cô đã mong đợi suốt cả năm.

Cô ôm chặt chiếc túi xách, bên trong là áo mưa mỏng và một hộp bánh cô tự làm để tặng thần tượng – món quà nhỏ nhưng chứa đầy tâm huyết. “Hy vọng hôm nay mình sẽ nhìn thấy anh ấy… thật gần… và không làm gì ngốc nghếch quá,” cô tự nhủ, môi mím chặt trong hồi hộp.

Bất chợt, một chiếc ô sáng màu rực rỡ xuất hiện trước mặt cô. “Cẩn thận!” một giọng nam trầm vang lên, đầy uy lực nhưng mang nét lo lắng. Trình Ngọc Diệp nhảy phắt sang một bên, suýt té nhào trên vũng nước. Cô ngẩng lên, nhìn thấy một chàng trai cao, mặc áo khoác đen dài, gương mặt đẹp trai lạnh lùng, ánh mắt sắc sảo nhìn cô như thể đang phân tích mọi hành động.

“Cám… cảm ơn anh…” cô lí nhí, vừa xấu hổ vừa ngỡ ngàng.

“Anh thấy em không chú ý đường, dễ ngã lắm,” chàng trai nói, giọng trầm ấm nhưng lạnh lùng, rồi mở ô che cho cô. Mưa vẫn nặng hạt, tiếng nước mưa rơi trên mái hiên vang lên đều đều, tạo nên một bức tranh vừa lãng mạn vừa huyền bí.

Trình Ngọc Diệp khẽ cười, nhưng trong lòng vẫn còn bối rối. “Anh… đi đâu mà lại đứng đây giữa trời mưa?” cô hỏi, cố giữ giọng bình thường nhưng không giấu nổi sự tò mò.

Chàng trai nhún vai, đôi mắt sáng lên một chút khó hiểu, rồi nói: “Anh… đi công việc. Còn em, chắc là… về ký túc xá?”

“Ừ… ừm… em… chỉ định chạy ra quán cà phê trú mưa một chút…” cô lí nhí, ánh mắt lấp lánh nhìn anh. Cô không ngờ rằng người vừa cứu mình lại có khí chất đặc biệt đến mức khiến tim cô đập loạn nhịp.

Nhưng đúng lúc đó, một chiếc xe máy lao qua vũng nước, bắn lên một vệt bùn dài. Trình Ngọc Diệp chưa kịp né, chiếc áo mưa mỏng của cô bị ướt sũng. Chàng trai liền đưa tay kéo cô ra phía sau, cúi thấp người che chắn. Cú va chạm không tránh khỏi, nhưng anh đã chắn phần lớn nước bùn, giúp cô an toàn.

“Anh… anh đúng là… cứu mạng em!” cô thốt lên, vừa run vừa cảm kích. Trái tim cô đập thình thịch, không phải vì mưa, mà vì cảm giác an toàn lạ thường khi đứng gần người này.

Chàng trai lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt khẽ nhíu lại như đánh giá một điều gì đó, rồi nhếch mép: “Được thôi. Nhưng lần sau đừng đi giữa đường mưa mà không chú ý.”

Cô cười ngượng: “Em sẽ nhớ… nhớ… lời anh dặn.”

Mưa vẫn rơi tầm tã. Cô và anh đứng dưới ô, gần nhau đến mức cô có thể thấy từng đường nét trên khuôn mặt anh – sống mũi cao, mắt sáng, và hàm răng hơi cười trông rất ấm áp. Trái tim cô lỡ nhịp một lần nữa.

Đột nhiên, điện thoại cô rung. Là tin nhắn từ nhóm fan club: “Sắp xếp lại vé, em đến sớm nhé, thần tượng sẽ xuất hiện trong vòng 15 phút!”

Trình Ngọc Diệp nhìn chàng trai bên cạnh, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ kỳ lạ: “Không… thể nào… anh ấy…” Cô chớp mắt, tự nhủ mình đừng suy diễn vớ vẩn. Nhưng linh cảm kỳ lạ khiến cô nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: “Anh… có phải… thần tượng Lạc Hạo không?”

Chàng trai nhếch môi cười, nhưng nụ cười không phải nụ cười thường thấy trên poster hay sân khấu. Nó nhẹ nhàng, nhưng mang theo chút bí ẩn: “Em đoán vậy sao?”

Trình Ngọc Diệp đỏ mặt, lúng túng cúi đầu, vừa hổ thẹn vừa phấn khích. “Em… em không biết… chỉ là… cảm giác thôi…”

Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng nâng cằm cô, khiến cô buộc phải nhìn thẳng vào mắt anh. “Cảm giác… đôi khi là sự thật,” anh nói, giọng trầm như nhạc nền của cơn mưa.

Cô lặng người, tim đập mạnh, cảm giác vừa sợ hãi vừa muốn được gần anh. Trời mưa, tiếng mưa rơi đều đều, và khoảnh khắc ấy như kéo dài vô tận.

Nhưng rồi, như thể nhắc nhở thực tại, điện thoại anh vang lên. Anh khẽ cau mày, nhận cuộc gọi rồi nhìn cô. “Anh phải đi… nhưng em hãy về an toàn.”

“Vâng…” cô lí nhí, nhìn anh bước đi dưới cơn mưa, bóng dáng cao lớn dần khuất.

Trở về ký túc xá, Trình Ngọc Diệp không thể quên ánh mắt ấy, nụ cười ấy. Tim cô vẫn rộn ràng, và cô biết một điều: ngày hôm nay, cuộc sống bình thường của cô đã thay đổi. Một cuộc gặp gỡ bất ngờ dưới mưa, với một chàng trai bí ẩn… chính là khởi đầu cho những câu chuyện không ngờ phía trước.

Tối hôm đó, cô ngồi bên bàn học, nhìn hộp bánh còn nguyên và chiếc áo mưa vẫn ướt, thầm nhủ: “Nếu anh ấy thực sự là thần tượng của mình… thì mình phải gặp lại… và lần này, mình sẽ không để bản thân bối rối nữa.”

Và rồi, điện thoại cô rung lên một tin nhắn bí ẩn từ một số lạ: “Ngày mai, 8 giờ sáng, quán cà phê ven hồ. Đừng trễ.”

Trình Ngọc Diệp cầm điện thoại, mắt mở to, tim nhảy nhanh. “Anh… lại là anh sao?”

Mưa đã ngừng rơi, nhưng trong lòng cô, cơn bão cảm xúc mới vừa bắt đầu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×