em là fan của anh, nhưng anh là của em

Chương 12: Hiểu lầm đỉnh điểm và khoảnh khắc bộc lộ tình cảm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Trình Ngọc Diệp thức dậy với một tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp. Cơn mưa nhẹ đêm qua đã để lại bầu trời trong xanh, nhưng trái tim cô vẫn đập mạnh. Cô nhớ lại ánh mắt, nụ cười, và những cử chỉ quan tâm nhẹ nhàng của Lạc Hạo từ hôm trước, khiến cô vừa vui sướng vừa lo lắng.

Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Hôm nay, mình phải thật bình tĩnh. Không được để bất kỳ misunderstanding nào phá hỏng buổi gặp với anh.”

Sau khi chuẩn bị xong, cô mặc một bộ váy nhẹ nhàng, tông màu pastel, vừa thanh thoát vừa nữ tính. Cô bước ra khỏi ký túc xá, ánh nắng sớm chiếu qua tán lá, rọi lên mặt đường rải sỏi, khiến bước chân cô trở nên rộn ràng hơn.

Khi cô đến quán cà phê ven hồ, Lạc Hạo đã ngồi sẵn ở bàn quen thuộc, đọc một quyển sách. Khi anh ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt sáng rỡ, nụ cười xuất hiện trên môi khiến tim cô như muốn nhảy ra ngoài.

“Cô đến đúng giờ như dự kiến,” anh nói, giọng ấm áp.

“Em… em không muốn làm anh phải chờ,” cô thẹn thùng đáp.

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Không sao, hôm nay chúng ta có cả buổi sáng để trò chuyện.”

Họ bắt đầu buổi sáng bằng những câu chuyện đời thường. Nhưng chỉ vài phút sau, tình hình bỗng trở nên căng thẳng. Một nhóm fan trung thành bất ngờ xuất hiện trước quán, chụp hình từ xa và nhìn thấy Trình Ngọc Diệp ngồi cùng Lạc Hạo. Ánh mắt họ lóe lên vẻ tò mò và ghen tị.

Một cô gái tiến tới, giọng nghi ngờ: “Anh… anh đang ngồi với cô gái này à? Cô ấy là ai?”

Trình Ngọc Diệp đỏ mặt, tim nhói lên, cúi đầu. Lạc Hạo nắm nhẹ tay cô, đặt trên bàn: “Cô ấy là người hôm qua cứu tôi. Tôi muốn dành thời gian cho cô ấy hôm nay.”

Cô gái kia trợn mắt, vẻ tức giận: “Không công bằng! Tôi là fan trung thành, sao cô lại được ưu tiên?”

Anh nhún vai, giọng điềm tĩnh: “Mỗi người đều quan trọng, nhưng hôm nay chỉ có cô ấy ở đây.”

Trình Ngọc Diệp hít một hơi dài, vừa xấu hổ vừa thấy tự hào. Nhóm fan cuối cùng bỏ đi, nhưng không khí quán vẫn còn căng thẳng.

Sau đó, misunderstanding từ mạng xã hội bắt đầu lan rộng. Hình ảnh cô và Lạc Hạo được đăng tải kèm dòng chú thích: “Ngọc Diệp chiếm Lạc Hạo! Ai cho phép cô ngồi gần thần tượng của chúng ta?”

Cô đỏ mặt, lo lắng. Nhưng Lạc Hạo chỉ nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Đừng lo. Tôi biết cô không làm gì sai. Mọi misunderstanding sẽ được giải quyết.”

Anh đề nghị dẫn cô đến một nơi yên tĩnh hơn, chỉ có hai người. Họ rời quán cà phê, đi dọc con đường ven hồ. Ánh nắng chiếu xuyên qua tán lá, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương nước hồ và hoa ven đường. Mỗi bước chân như kéo dài, vừa gần gũi vừa căng thẳng.

Khi đến công viên nhỏ ven hồ, anh dẫn cô đến một chiếc ghế gỗ gần mặt nước, trải một chiếc khăn mỏng xuống ghế để cô ngồi thoải mái. Hành động nhỏ bé khiến cô đỏ mặt, tim đập mạnh.

“Cô cảm thấy thế nào?” anh hỏi, giọng dịu dàng.

“Em… em rất ổn… và hạnh phúc,” cô trả lời, giọng lúng túng nhưng ánh mắt sáng lên.

Họ ngồi bên nhau, nhìn ra mặt hồ trong xanh, lắng nghe tiếng nước vỗ nhẹ và tiếng chim hót. Anh chạm nhẹ tay cô, và cô khẽ nắm lại. Khoảnh khắc gần gũi khiến tim cô rung động mạnh.

Nhưng misunderstanding lại leo thang. Một fan khác xuất hiện tại công viên, nhìn thấy họ, nhắn tin cho bạn bè: “Ngọc Diệp cướp anh Lạc Hạo! Phải làm gì đó ngay!”

Trình Ngọc Diệp đỏ mặt, lo lắng. Anh nhẹ nhàng nắm tay cô: “Đừng lo. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Họ tiếp tục đi dạo quanh hồ. Ánh nắng chiếu lên mặt hồ tạo những vệt sáng lung linh. Họ cười đùa, kể chuyện hài hước từ thời thơ ấu. Cô cảm nhận rõ ràng sự gần gũi, ấm áp, và an toàn khi bên anh.

Đột nhiên, điện thoại của cô rung lên. Một tin nhắn từ một fan cũ: “Ngọc Diệp, cô nên rời xa anh Lạc Hạo đi! Không ai cho phép cô cản trở thần tượng chúng tôi!”

Cô đỏ mặt, lo lắng, tim đập nhanh. Lạc Hạo nhìn thấy, nhếch môi: “Đừng lo. Tôi biết cô không làm gì sai. Mọi misunderstanding sẽ được giải quyết.”

Anh nắm tay cô, dẫn cô đến một chiếc ghế gần bờ hồ. Họ ngồi yên, chỉ nghe tiếng nước vỗ nhẹ và tiếng chim hót. Không gian lặng yên, chỉ còn hai người, khiến trái tim cô rung lên từng nhịp.

“Cô biết không,” anh nói, ánh mắt sâu thẳm, “tất cả misunderstanding ngoài kia đều không quan trọng. Chỉ cần cô ở bên tôi, mọi thứ đều trở nên nhỏ bé.”

Cô nhìn anh, tim nhói lên. Cảm giác được bảo vệ và quan tâm khiến cô tan chảy. Cô biết rằng bất kỳ thử thách nào xảy ra, anh sẽ luôn ở bên, bảo vệ cô.

Buổi chiều trôi qua, ánh hoàng hôn chiếu vàng rực trên mặt hồ. Họ ngồi bên nhau, cười đùa, chia sẻ những câu chuyện đời thường và những kỷ niệm hài hước.

Chiếc điện thoại rung lên lần nữa, một tin nhắn từ số lạ: “Ngày mai, 8 giờ sáng, quán cà phê ven hồ. Chuẩn bị tinh thần.”

Trình Ngọc Diệp cầm điện thoại, thở dài, vừa phấn khích vừa hồi hộp. Cô biết rằng một hành trình mới đã bắt đầu – bên thần tượng, nhưng cũng là bên một người đàn ông thực sự, sẵn sàng bảo vệ và yêu thương cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×