em là fan của anh, nhưng anh là của em

Chương 2: Chiếc hẹn bí ẩn và quán cà phê ven hồ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Trình Ngọc Diệp thức dậy trong trạng thái vừa hồi hộp vừa bối rối. Chiếc điện thoại vẫn đặt cạnh gối, màn hình hiện tin nhắn lạ từ số lạ:

"Ngày mai, 8 giờ sáng, quán cà phê ven hồ. Đừng trễ."

Cô nhíu mày, chớp mắt liên tục. Tim đập nhanh. “Lạc Hạo… hay là ai đây? Không lẽ… anh ấy thật sự muốn gặp mình?” Cô không khỏi hồi hộp, nhưng đồng thời cũng có chút sợ hãi. Cô chưa từng gặp một người nào vừa bí ẩn, vừa khiến tim cô loạn nhịp như vậy.

Sau một hồi do dự, Trình Ngọc Diệp quyết định rằng cô sẽ đến. “Chắc chắn là anh ấy… hoặc ít nhất là một điều gì đó thú vị sẽ xảy ra.” Cô thầm nhủ.

Đúng 8 giờ sáng, Trình Ngọc Diệp xuất hiện trước quán cà phê ven hồ. Không gian vẫn còn sương mờ buổi sớm, những chiếc bàn gỗ nhỏ đặt cạnh khung cửa kính nhìn ra mặt hồ trong xanh. Cô nhìn xung quanh, trái tim nhảy thình thịch.

Vừa bước vào, cô thấy một chàng trai đang ngồi một mình ở bàn gần cửa sổ, dáng vẻ bình thản nhưng lại toát lên khí chất đặc biệt. Lúc nhìn kỹ, trái tim cô gần như ngừng đập: chính là chàng trai cứu cô hôm mưa – anh có khuôn mặt quen thuộc như… Lạc Hạo! Nhưng… liệu có phải thật sự là anh ấy hay không?

Chàng trai nhìn cô, đôi mắt sáng lên, môi nhếch nhẹ: “Đúng giờ đấy. Cô là Trình Ngọc Diệp, phải không?”

Cô đỏ mặt, bước tới: “V-vâng… em là Trình Ngọc Diệp. Còn anh… là…” Cô chợt nhớ đến những bức ảnh trên poster thần tượng, rồi lại lắc đầu tự nhủ đừng suy diễn vớ vẩn.

Anh cười nhẹ, giọng trầm ấm: “Anh là người hôm qua cứu cô.”

Cô hít một hơi dài, rồi thốt lên: “Anh… anh là… Lạc Hạo?”

Anh gật đầu, nụ cười thoáng qua đầy ẩn ý: “Có thể nói là vậy… nhưng hôm nay, tôi chỉ là một người bình thường.”

Trái tim Trình Ngọc Diệp như nhảy lên, nhưng đồng thời cũng lúng túng. Cô không biết nên nói gì, chỉ biết mắt cô dán chặt vào anh.

Cả hai ngồi xuống, nhân viên quán đưa menu. Trình Ngọc Diệp cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng mọi suy nghĩ của cô đều quay quanh anh. Anh không ngừng quan sát cô, đôi mắt sâu thẳm nhưng ấm áp, khiến cô không thể rời mắt.

“Anh… anh uống gì không?” cô hỏi, giọng lúng túng.

Anh nhún vai: “Cà phê đen, không đường.”

Cô khẽ cười, rồi đặt ly trà sữa của mình xuống bàn. “Vậy… chúng ta sẽ nói gì đây?”

Anh đặt tay lên bàn, nhìn cô nghiêm túc: “Hôm qua em cứu tôi… nên hôm nay, tôi muốn mời em một buổi cà phê để cảm ơn. Đơn giản thôi.”

Trình Ngọc Diệp đỏ mặt, vừa bất ngờ vừa phấn khích. Cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng thần tượng của mình lại ngồi trước mặt, trò chuyện một cách chân thành.

Ban đầu, họ trò chuyện những điều bình thường: về quán cà phê, về buổi sáng, về cơn mưa hôm qua. Nhưng càng nói, cô càng nhận ra anh không chỉ là một người nổi tiếng trên sân khấu – anh thực sự quan tâm đến cô.

Anh hỏi: “Cô thích điều gì trong cuộc sống hàng ngày?”

Cô ngẫm nghĩ, rồi nói: “Em thích những điều nhỏ nhặt… như một cơn mưa bất chợt, một cuốn sách hay, hay một tách trà sữa đúng lúc.”

Anh gật gù, ánh mắt chăm chú: “Nghe giống tôi… đôi khi, những điều nhỏ nhặt lại tạo nên kỷ niệm lớn.”

Cô lặng người, cảm giác vừa ấm áp vừa ngượng ngùng. Không biết từ lúc nào, trong lòng cô, anh đã chiếm một khoảng không gian đặc biệt, khiến cô vừa mong muốn gần anh, vừa sợ hãi trước sự thật rằng anh là thần tượng.

Bất chợt, một nhóm học sinh đi ngang quán, nhận ra anh. “Lạc Hạo! Anh ở đây à?”

Cô nhìn anh, lo lắng rằng anh sẽ bị quấy rầy. Nhưng anh chỉ nhếch môi, rồi giơ tay ra hiệu cho họ đứng lại ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng nhưng không hề khó chịu.

“Em… anh ấy thật sự là thần tượng của em…” Trình Ngọc Diệp thầm thốt lên, vừa phấn khích vừa bối rối.

Anh cười, giọng trầm nhưng đầy uyển chuyển: “Vậy hôm nay em đã gặp thần tượng rồi. Bây giờ, cô có thể gọi tôi là Lạc Hạo hay vẫn muốn giữ bí mật?”

Cô đỏ mặt, lắp bắp: “Em… em… giữ bí mật cũng được…”

Thời gian trôi qua nhanh. Buổi sáng dần chuyển sang trưa, ánh nắng len lỏi qua cửa kính, tạo nên những vệt sáng trên mặt nước hồ. Cô và anh trò chuyện, cười đùa, chia sẻ những điều chưa bao giờ nói với ai.

Cô nhận ra rằng, không chỉ thần tượng, anh còn là một con người thực sự, ấm áp và quan tâm. Mỗi câu nói, mỗi cử chỉ, đều khiến cô cảm thấy tim mình rung lên.

Anh nhìn cô, giọng nghiêm túc: “Tôi muốn biết cô nhiều hơn… nhiều hơn chỉ là hôm qua, hay hôm nay.”

Trình Ngọc Diệp không biết nên nói gì, chỉ biết tim đập nhanh, hai má đỏ ửng. Cô tự nhủ: “Đây… đây là điều em mong chờ nhất… nhưng cũng là điều khiến em sợ nhất.”

Trước khi rời quán, anh đứng dậy, giọng trầm ấm: “Ngày mai, cùng giờ này, chúng ta gặp lại. Có thể tôi sẽ… kể cho cô nghe nhiều hơn về chính tôi.”

Trình Ngọc Diệp gật đầu, mắt long lanh: “Vâng… em sẽ đến.”

Cô bước ra khỏi quán, trời trong xanh hơn, gió nhẹ thổi qua tóc, mang theo mùi hồ thơm mát. Trong lòng cô, một cơn bão cảm xúc mới vừa bắt đầu.

Chiếc điện thoại lại rung lên, tin nhắn từ số lạ: “Ngày mai, đừng quên buổi hẹn. Tôi đang chờ cô.”

Cô cầm điện thoại, thở dài, vừa phấn khích vừa hồi hộp. Cô biết rằng từ hôm nay, cuộc sống của mình sẽ không còn bình thường nữa.

Và buổi sáng ngày mai, bên quán cà phê ven hồ, sẽ là khởi đầu cho một mối quan hệ đầy bất ngờ, ngọt ngào và khó quên.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×