em là fan của anh, nhưng anh là của em

Chương 3: Buổi sáng bên quán cà phê ven hồ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Trình Ngọc Diệp đến quán cà phê ven hồ đúng giờ, tim đập thình thịch. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt chiếc túi xách. Mặt hồ lấp lánh dưới ánh nắng buổi sớm, từng cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc dài khiến cô cảm thấy vừa hồi hộp vừa dễ chịu.

Khi bước vào quán, cô liếc quanh, thấy Lạc Hạo đã ngồi sẵn ở bàn gần cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn ra mặt hồ. Ánh sáng rọi lên gương mặt anh khiến khuôn mặt đẹp trai ấy như được mạ một lớp hào quang ấm áp. Cô cố hít một hơi dài, ghìm lại cảm giác tim đập mạnh, rồi tiến tới.

“Chào buổi sáng, Trình Ngọc Diệp,” anh nói, giọng ấm nhưng vẫn giữ được chút lạnh lùng đặc trưng.

“Chào buổi sáng… Lạc Hạo,” cô đáp, giọng lắp bắp, cố tỏ ra bình thường nhưng má đỏ rần rần.

Anh nhếch môi cười, nghiêng người về phía cô: “Hôm nay trông em cũng tươi tỉnh hơn hôm qua, mặc dù chắc là vẫn còn chút bối rối.”

Trình Ngọc Diệp đỏ mặt, cúi đầu, cố không để lộ sự phấn khích. “Em… em không bối rối đâu ạ.” Nhưng cô biết, chính tim mình lại đang phản bội cô, đập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra ngoài.

Nhân viên quán vừa mang đến hai ly đồ uống. Lạc Hạo đặt ly cà phê đen của anh xuống bàn, ánh mắt thoáng liếc nhìn cô: “Đây, trà sữa cho cô. Nhớ uống chậm thôi, nóng lắm.”

Cô mỉm cười, cầm ly lên nhấp một ngụm, cảm giác vị ngọt và ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cô không biết vì đồ uống hay vì sự quan tâm của anh mà tim mình lại nhói lên từng nhịp.

Họ bắt đầu trò chuyện. Lần này, câu chuyện không chỉ là những điều bình thường về quán cà phê hay thời tiết, mà còn mở rộng sang những sở thích cá nhân.

“Em thích đọc sách, đặc biệt là tiểu thuyết lãng mạn,” cô nói, ánh mắt lấp lánh. “Nhưng em cũng thích những điều bất ngờ trong cuộc sống… như hôm qua.”

Anh cười, giọng trầm ấm: “Vậy ra, em là người thích bất ngờ. Tôi cũng vậy. Đôi khi, những điều nhỏ nhặt lại để lại kỷ niệm lớn.”

Cô lặng người, cảm giác vừa ấm áp vừa bối rối. Cô không ngờ rằng người ngồi trước mặt mình lại hiểu và đồng cảm với những suy nghĩ tưởng chừng chỉ riêng cô biết.

Bất chợt, tiếng cười khúc khích từ phía ngoài cửa quán vang lên. Một nhóm nữ sinh, khoảng tuổi cô, bước vào. Trình Ngọc Diệp liếc qua, phát hiện họ đều đang nhìn Lạc Hạo với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và thích thú.

“Là… là anh ấy thật sao?” một cô thốt lên, gần như hét.

Lạc Hạo quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn giữ nụ cười nhẹ: “Xin chào các cô, hôm nay xin hãy giữ khoảng cách một chút nhé.”

Trình Ngọc Diệp đỏ mặt, hổ thẹn và bối rối. Cô sợ rằng những cô gái kia sẽ nhận ra cô là “fan may mắn” hôm qua và tạo ra tình huống khó xử. Nhưng trái ngược với lo lắng, cô cảm thấy một chút tự hào – mình đang ngồi cạnh thần tượng, không ai có thể thay thế vị trí đó.

Một cô gái trong nhóm tiến lại gần, mỉm cười: “Em cũng là fan của anh! Thật may mắn quá!”

Lạc Hạo gật đầu: “Cảm ơn. Mỗi người đều quan trọng, nhưng hôm nay, tôi muốn dành thời gian riêng cho cô ấy.” Anh liếc Trình Ngọc Diệp, ánh mắt ấm áp, và cô cảm thấy tim mình như bị siết chặt.

Sau khi nhóm fan rời đi, không gian quán trở lại yên tĩnh. Trình Ngọc Diệp vẫn chưa hết bàng hoàng. Cô hít một hơi dài, thầm nghĩ: “Anh… anh thật sự quan tâm đến mình sao? Không chỉ là thần tượng trên sân khấu…”

Lạc Hạo cầm ly cà phê, nhìn cô, giọng nghiêm túc: “Tôi muốn biết về cô nhiều hơn. Không chỉ hôm qua, không chỉ hôm nay. Tôi muốn biết cô thích gì, ghét gì, và những điều làm cô cười hay buồn.”

Cô lặng người. “Em… em không biết nói sao… Nhưng… em… muốn anh biết tất cả những điều đó.”

Anh mỉm cười, ánh mắt ấm áp: “Vậy thì chúng ta sẽ có thời gian để nói chuyện. Hôm nay chỉ là khởi đầu.”

Cả hai tiếp tục trò chuyện, cười đùa, và thời gian trôi qua nhanh. Trình Ngọc Diệp nhận ra rằng anh không chỉ là thần tượng của cô, mà còn là một người đàn ông quan tâm, chân thành, khiến cô vừa hạnh phúc vừa bối rối.

Đột nhiên, điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn từ bạn cùng lớp: “Ngọc Diệp! Tối qua thấy anh Lạc Hạo xuất hiện trên fanpage, cẩn thận đấy nhé!”

Cô đỏ mặt, nhìn Lạc Hạo. Anh chỉ nhếch môi, ánh mắt đầy ý cười: “Cô lo lắng quá, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.”

Cô thở phào, nhưng tim vẫn đập mạnh. Cô biết rằng từ hôm nay, cuộc sống của mình sẽ hoàn toàn khác. Không còn là cô gái bình thường trong ký túc xá, mà là người may mắn được gần gũi thần tượng theo cách riêng.

Sau một lúc trò chuyện, Lạc Hạo đứng dậy, chỉnh lại áo khoác: “Ngày mai, cùng giờ này, chúng ta sẽ gặp lại. Có thể tôi sẽ kể nhiều hơn về chính mình.”

Trình Ngọc Diệp gật đầu, mắt long lanh: “Vâng… em sẽ đến.”

Khi cô bước ra khỏi quán, ánh nắng chiếu qua mặt hồ, làm tóc cô bay nhẹ trong gió. Cô cầm điện thoại, thở dài, vừa phấn khích vừa hồi hộp. Một cơn bão cảm xúc đã bắt đầu – cơn bão của một mối quan hệ vừa ngọt ngào, vừa bí ẩn.

Cô tự nhủ: “Ngày mai… chắc chắn mình sẽ không để bối rối nữa. Anh… sẽ thấy con người thật sự của em.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×