Ngày hôm sau, Trình Ngọc Diệp bước ra khỏi ký túc xá sớm hơn mọi khi. Cơn mưa chiều hôm qua đã tan, trời trong xanh, nắng nhẹ xuyên qua từng kẽ lá, rọi lên con đường rải sỏi lấp lánh. Cô ôm chặt chiếc túi xách, trong lòng vừa háo hức vừa lo lắng.
Nhớ lại khoảnh khắc hôm qua khi anh nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp và nụ cười vừa lạnh vừa dịu dàng, cô không khỏi đỏ mặt. Hình ảnh ấy cứ hiện lên trong đầu, khiến tim cô đập mạnh hơn bình thường. Cô tự nhủ: “Hôm nay, mình sẽ mạnh mẽ hơn. Không bối rối, không ngượng ngập. Phải để anh thấy con người thật sự của mình.”
Khi cô đến quán cà phê ven hồ, anh đã ngồi sẵn ở bàn gần cửa sổ, như thể đã chờ cô từ lâu. Nhìn thấy cô bước vào, Lạc Hạo nhếch môi cười, ánh mắt long lanh nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng đặc trưng.
“Đúng giờ đấy,” anh nói, giọng trầm ấm. “Cô không thay đổi gì nhiều so với hôm qua, vẫn tươi tắn và dễ thương.”
Trình Ngọc Diệp đỏ mặt, bước tới bàn, cố gắng cười thật tươi: “Em… em đã cố gắng không bối rối.”
Anh gật đầu, nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như đọc được suy nghĩ cô: “Vậy thì hôm nay chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc hơn một chút.”
Cô ngồi xuống, nhìn anh, cảm giác tim mình như vừa vui mừng vừa hồi hộp. Họ bắt đầu trò chuyện, không còn là những câu chuyện đơn giản về quán cà phê hay thời tiết, mà dần chuyển sang sở thích cá nhân, những điều bình thường nhưng chứa đựng những câu chuyện riêng tư.
“Em thích gì nhất khi rảnh rỗi?” anh hỏi, ánh mắt chăm chú.
Cô hơi nghiêng đầu, mỉm cười: “Em thích đi dạo quanh hồ, đọc sách, nghe nhạc… và đôi khi chỉ muốn ngồi yên lặng một mình, nhìn mây trôi.”
Anh gật gù, nụ cười thoáng hiện: “Nghe giống tôi. Tôi cũng thích những lúc yên tĩnh, những khoảnh khắc nhỏ bé, nhưng lại làm cho mọi thứ trở nên đáng nhớ.”
Trời dần sáng hơn, ánh nắng rọi qua khung cửa kính, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt hồ. Trình Ngọc Diệp cảm thấy tim mình rung lên, vừa phấn khích vừa bối rối. Cô nhận ra rằng, không chỉ thần tượng, anh còn là một người đàn ông quan tâm và tinh tế, khiến cô vừa an toàn vừa lo lắng.
Bất chợt, tiếng cười khúc khích từ phía ngoài cửa quán vang lên. Một nhóm fan nữ, tuổi teen, bước vào, ánh mắt lập tức hướng về phía Lạc Hạo. Trình Ngọc Diệp có chút căng thẳng, sợ rằng họ sẽ quấy rầy anh và khiến cô trở thành “người thứ ba”.
“Anh ấy thật sự xuất hiện ở đây sao?” một cô gái hét lên, ánh mắt long lanh.
Lạc Hạo quay lại, nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn thoáng cười: “Xin chào. Hôm nay, các cô hãy giữ khoảng cách một chút nhé.”
Trình Ngọc Diệp thở phào nhẹ nhõm. Cô không phải là fan cuồng giống các cô gái kia, nhưng trong lòng vẫn thấy vui khi thấy anh bảo vệ không gian riêng cho cô.
Nhưng một cô gái trẻ, rõ ràng là fan trung thành, tiến tới gần hơn. “Anh… anh đang ngồi cùng một cô gái… Cô ấy là ai vậy?” cô hỏi, ánh mắt nghi ngờ pha lẫn tò mò.
Trình Ngọc Diệp đỏ mặt, vừa lo lắng vừa bất ngờ. Anh chỉ nhìn cô, rồi nhẹ nhàng: “Cô ấy là người hôm qua cứu tôi. Tôi muốn dành thời gian cho cô ấy hôm nay.”
Cô gái kia há hốc miệng, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Cô… cô là fan may mắn đó sao? Không công bằng đâu!”
Trình Ngọc Diệp im lặng, vừa bối rối vừa thấy ngại ngùng. Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, đặt trên bàn, như một cách trấn an cô: “Đừng lo. Hôm nay chỉ có tôi và cô.”
Cô cảm thấy tim mình như tan chảy. Chỉ một cử chỉ nhỏ thôi, nhưng đủ để cô biết rằng anh quan tâm và muốn bảo vệ cô. Cô mỉm cười, ánh mắt long lanh, vừa ngượng vừa hạnh phúc.
Họ tiếp tục trò chuyện, cười đùa, chia sẻ những câu chuyện cá nhân. Cô kể về ký túc xá, bạn bè, những điều nhỏ nhặt nhưng khiến cô vui hoặc buồn. Anh lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, ánh mắt chăm chú và đầy quan tâm.
“Anh… anh có bao giờ cảm thấy áp lực với cuộc sống nổi tiếng không?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Anh hít một hơi dài, ánh mắt nhìn xa xăm: “Áp lực thì có, nhưng đôi khi, những khoảnh khắc như hôm nay khiến tôi quên đi tất cả. Chỉ cần một người quan tâm, lắng nghe, thì mọi thứ đều nhẹ nhàng hơn.”
Trình Ngọc Diệp nhìn anh, tim nhói lên. “Em… em sẽ lắng nghe anh. Nếu anh muốn chia sẻ, em luôn ở đây.”
Anh cười, giọng ấm áp: “Vậy thì chúng ta sẽ có nhiều buổi sáng như thế này. Nói chuyện về bất cứ điều gì.”
Nhưng chưa kịp thư giãn hoàn toàn, một tiếng điện thoại vang lên từ bàn cạnh. Anh nhíu mày, nhận cuộc gọi, ánh mắt khẽ nhíu lại. Trình Ngọc Diệp cảm thấy hơi lo lắng, nhưng anh nhanh chóng nói: “Mọi thứ ổn thôi, chỉ là công việc chút xíu.”
Cô gật đầu, cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rung động mạnh mẽ. Cô biết rằng từ hôm nay, cuộc sống của mình đã thay đổi. Anh không còn chỉ là thần tượng trên sân khấu nữa, mà là một người thực sự, biết quan tâm, biết bảo vệ, và đặc biệt là dành thời gian cho cô.
Buổi sáng dần trôi, ánh nắng rọi khắp quán, và Trình Ngọc Diệp cảm thấy một niềm hạnh phúc khó tả lan tỏa trong lòng. Cô biết rằng, cuộc gặp gỡ hôm nay không chỉ là một buổi cà phê bình thường. Nó là khởi đầu cho một mối quan hệ đầy bất ngờ, ngọt ngào, và cũng là thử thách khi cả hai phải đối mặt với những hiểu lầm và sự quan tâm của những người xung quanh.
Khi rời quán, anh nắm tay cô một chút trước khi chia tay: “Ngày mai, chúng ta gặp lại. Tôi muốn kể nhiều hơn về chính mình.”
Cô gật đầu, ánh mắt sáng long lanh: “Em sẽ đến. Không trễ đâu.”
Đi ra khỏi quán, Trình Ngọc Diệp hít một hơi thật sâu, cảm giác như tim mình đang sôi lên từng nhịp. Cô biết rằng buổi sáng hôm nay chỉ là khởi đầu, và từ nay trở đi, trái tim cô sẽ luôn hướng về anh, Lạc Hạo – thần tượng và cũng là người đàn ông vừa bí ẩn, vừa ấm áp trong đời cô.
Cô bước đi dọc hồ, ánh nắng chiếu lên mặt nước, tạo ra những vệt sáng lung linh. Trong lòng cô, một cơn bão cảm xúc mới vừa bắt đầu. Cơn bão ấy sẽ đưa cô vào những ngày tháng ngọt ngào, hồi hộp, và không thiếu những tình huống hài hước, thử thách, nhưng cũng đầy ấm áp.
Chiếc điện thoại lại rung lên, một tin nhắn từ số lạ: “Ngày mai, 8 giờ sáng, quán cà phê ven hồ. Hãy chuẩn bị tinh thần.”
Trình Ngọc Diệp cầm điện thoại, thở dài, vừa phấn khích vừa hồi hộp. Cô biết rằng, từ hôm nay, cuộc sống của mình đã bắt đầu một hành trình không thể nào quên – bên thần tượng, nhưng cũng là bên một người đàn ông thực sự, sẵn sàng quan tâm, bảo vệ và khiến cô rung động từng nhịp tim.