em là fan của anh, nhưng anh là của em

Chương 7: Buổi chiều bất ngờ và khoảnh khắc gần gũi


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, Trình Ngọc Diệp bước ra khỏi ký túc xá với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Buổi sáng tại quán cà phê đã để lại trong cô nhiều cảm xúc khó tả: vừa ấm áp, vừa hồi hộp, vừa ngượng ngùng. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh và tự nhiên. “Hôm nay, mình sẽ không bối rối nữa. Anh sẽ thấy con người thật sự của mình.”

Khi cô đến quán cà phê ven hồ, ánh nắng chiều chiếu xuyên qua khung cửa kính, rọi lên mặt nước, tạo thành những vệt sáng lung linh. Lạc Hạo đã ngồi sẵn, đọc một quyển sách dày. Khi anh ngẩng lên, ánh mắt sáng rỡ, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt khiến tim cô như muốn nhảy ra ngoài.

“Chào buổi chiều,” anh nói, giọng ấm áp. “Cô đến đúng giờ như dự kiến.”

“Em… em không muốn làm anh phải chờ,” cô thẹn thùng đáp.

Anh nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Không sao, hôm nay chúng ta có cả buổi chiều để trò chuyện.”

Cô ngồi xuống, đặt ly trà sữa trước mặt, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ ly, giống như cảm giác được an toàn mỗi khi gần anh. Cô nhìn anh, thấy khuôn mặt quen thuộc nhưng vẫn đầy bí ẩn. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười của anh đều khiến tim cô nhói lên, vừa hạnh phúc vừa hồi hộp.

Buổi chiều bắt đầu với những câu chuyện giản dị, nhưng dần chuyển sang chủ đề sâu hơn. Trình Ngọc Diệp kể về những kỷ niệm thời thơ ấu, những dự định nhỏ trong học tập, và cả những giây phút cô cảm thấy cô đơn. Anh lắng nghe, ánh mắt chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu, khiến cô cảm thấy được quan tâm thật sự.

“Anh… anh có bao giờ cảm thấy áp lực khi nổi tiếng không?” cô hỏi, giọng dịu dàng.

Anh nhíu mày, ánh mắt xa xăm: “Có, nhưng những khoảnh khắc nhỏ bé như hôm nay khiến tôi quên đi tất cả. Chỉ cần một người quan tâm và lắng nghe, mọi thứ đều nhẹ nhàng hơn.”

Trình Ngọc Diệp nhìn anh, tim nhói lên: “Em… em sẽ lắng nghe anh. Nếu anh cần, em sẽ ở đây.”

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Vậy thì chúng ta sẽ có nhiều buổi chiều như thế này. Nói chuyện về bất cứ điều gì, không giấu giếm.”

Bất ngờ, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tóc cô bay lên và một mẩu giấy từ bàn cạnh thổi vào mặt cô. Cô cúi xuống nhặt, nhìn kỹ, thấy đó là một tấm postcard nhỏ, bên trên có chữ ký của một fan khác: “Anh Lạc Hạo là của chúng tôi. Cô là ai?”

Cô đỏ mặt, tim đập mạnh, không biết nên làm gì. Anh nhìn thấy, nhếch môi cười nhẹ, giọng điềm tĩnh: “Đừng lo. Tôi sẽ không để những thứ như thế làm phiền cô.”

Cô cảm thấy tim mình tan chảy. Chỉ một cử chỉ nhẹ thôi cũng đủ khiến cô thấy an toàn.

Sau đó, họ tiếp tục trò chuyện về những sở thích, từ những cuốn sách cô yêu thích, những bộ phim anh thích, đến những thói quen nhỏ hàng ngày. Trình Ngọc Diệp kể về những ngày cô ngồi một mình đọc sách hay viết nhật ký, về những khoảnh khắc tưởng chừng vô nghĩa nhưng lại quý giá. Anh lắng nghe chăm chú, đôi mắt sâu thẳm như muốn ghi nhớ từng lời cô nói.

“Em… em chưa từng kể những điều này với ai,” cô thừa nhận, giọng lúng túng.

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Vậy thì bây giờ tôi sẽ là người nghe đầu tiên. Những điều nhỏ bé nhưng quan trọng với em đều đáng được trân trọng.”

Cô đỏ mặt, tim nhảy liên hồi. Buổi chiều bên anh khiến cô rung động mạnh mẽ. Mối quan hệ giữa họ không còn là thần tượng – fan nữa, mà là sự gần gũi, quan tâm thật sự.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. Anh nhíu mày, nhận cuộc gọi, ánh mắt thoáng khó chịu. Trình Ngọc Diệp lo lắng, nhưng anh nhanh chóng nói: “Mọi thứ ổn thôi, chỉ là công việc chút xíu.”

Cô gật đầu, cố trấn tĩnh, nhưng trong lòng vẫn rung động mạnh mẽ. Cô biết rằng từ hôm nay, cuộc sống của mình đã thay đổi hoàn toàn. Cô không còn là cô gái bình thường trong ký túc xá, mà là người may mắn được gần gũi thần tượng theo cách riêng.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh quay lại nhìn cô, giọng trầm ấm: “Hôm nay, tôi muốn dẫn cô đi nơi khác. Một nơi yên tĩnh hơn, để chỉ có chúng ta.”

Cô nhíu mày, vừa ngạc nhiên vừa háo hức: “Nơi nào vậy ạ?”

Anh cười, ánh mắt long lanh: “Đó là một nơi tôi thường đến để suy nghĩ và thư giãn. Cô sẽ thích.”

Họ rời quán cà phê, đi dọc theo con đường ven hồ. Trời chiều vàng rực rỡ, gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi nước hồ và hương hoa ven đường. Mỗi bước chân của họ như kéo dài, vừa gần gũi vừa căng thẳng.

Khi đến một công viên nhỏ ven hồ, anh dẫn cô đến một chiếc ghế gỗ gần mặt nước. Anh chỉ cô ngồi xuống, rồi lấy một chiếc khăn mỏng từ túi áo trải xuống ghế để cô ngồi thoải mái. Hành động nhỏ bé ấy khiến cô đỏ mặt, tim đập mạnh.

“Cô cảm thấy thế nào?” anh hỏi, giọng dịu dàng.

“Em… em rất ổn… và hạnh phúc,” cô trả lời, giọng lúng túng nhưng ánh mắt sáng lên.

Họ ngồi bên nhau, nhìn ra mặt hồ trong xanh, lắng nghe tiếng nước vỗ nhẹ và tiếng chim hót. Cô cảm thấy một cảm giác bình yên lạ thường. Anh chạm nhẹ tay cô, như một cách giữ cô ở gần, và cô không thể nhịn được, khẽ nắm tay anh lại.

“Anh… anh luôn như vậy sao?” cô hỏi, mắt long lanh.

Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Luôn như vậy với cô. Tôi muốn cô biết rằng, chỉ cần cô cần, tôi sẽ luôn ở bên.”

Trái tim cô như tan chảy. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt, nụ cười, và cả sự quan tâm của anh khiến cô cảm nhận được tình cảm chân thành, khác hoàn toàn với mọi thần tượng cô từng theo dõi trước đây.

Không khí trở nên ấm áp hơn khi ánh nắng chiều dần tắt, và mặt hồ phản chiếu những vệt sáng vàng rực rỡ. Cô nhận ra rằng từ hôm nay, cuộc sống của cô sẽ không còn bình thường nữa. Anh không chỉ là thần tượng, mà là người đàn ông thực sự, quan tâm, bảo vệ và khiến cô rung động từng nhịp tim.

Chiếc điện thoại rung lên, một tin nhắn từ số lạ: “Ngày mai, 8 giờ sáng, quán cà phê ven hồ. Chuẩn bị tinh thần.”

Trình Ngọc Diệp cầm điện thoại, thở dài, vừa phấn khích vừa hồi hộp. Cô biết rằng từ hôm nay, một hành trình mới đã bắt đầu – bên thần tượng, nhưng cũng là bên một người đàn ông thực sự, sẵn sàng bảo vệ và yêu thương cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×