em là fan của anh, nhưng anh là của em

Chương 8: Hiểu lầm và cảm xúc trỗi dậy


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Trình Ngọc Diệp thức dậy với một cảm giác vừa hạnh phúc vừa hồi hộp. Cơn mưa đêm qua đã rửa sạch không khí, để lại bầu trời trong xanh, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, rọi lên chiếc bàn nhỏ trong phòng. Cô hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh nhịp tim đang đập nhanh. Hôm nay, cô sẽ gặp Lạc Hạo – buổi sáng tại quán cà phê đã trở thành một thói quen mới khiến cô vừa háo hức vừa lo lắng.

Khi cô đến quán cà phê ven hồ, ánh nắng sớm chiếu xuyên qua tán cây, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt hồ. Lạc Hạo đã ngồi sẵn ở bàn quen thuộc, đọc một quyển sách. Khi anh ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt sáng rỡ, nụ cười xuất hiện khiến tim cô như nhảy ra ngoài.

“Chào buổi sáng,” anh nói, giọng ấm áp. “Cô đến đúng giờ như dự kiến.”

“Em… em không muốn làm anh phải chờ,” cô thẹn thùng đáp.

Anh nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Không sao, hôm nay chúng ta có cả buổi sáng để trò chuyện.”

Họ ngồi xuống, bắt đầu câu chuyện với những điều giản dị. Nhưng chỉ vài phút sau, không khí bỗng trở nên căng thẳng. Một nhóm fan trung thành xuất hiện trước cửa quán. Khi nhìn thấy Trình Ngọc Diệp ngồi cùng Lạc Hạo, ánh mắt họ lóe lên vẻ tò mò và ghen tị.

Một cô gái tiến tới gần, giọng nghi ngờ: “Anh… anh đang ngồi với cô gái này à? Cô ấy là ai?”

Trình Ngọc Diệp đỏ mặt, cúi đầu, tim nhói lên. Anh nhìn cô, nắm nhẹ tay cô đặt trên bàn như một cách trấn an: “Cô ấy là người hôm qua cứu tôi. Tôi muốn dành thời gian cho cô ấy hôm nay.”

Cô gái kia trợn mắt, ánh mắt tức giận pha chút ghen tị: “Không công bằng đâu! Tôi là fan trung thành, sao cô lại được ưu tiên?”

Anh nhún vai, giọng điềm tĩnh: “Mỗi người đều quan trọng, nhưng hôm nay chỉ có cô ấy ở đây.”

Trình Ngọc Diệp hít một hơi dài, vừa xấu hổ vừa thấy tự hào. Chỉ một cử chỉ nhỏ thôi cũng đủ khiến cô thấy ấm áp và an toàn. Nhóm fan cuối cùng bỏ đi, không quấy rầy nữa. Không khí quán trở lại yên tĩnh, nhưng cô vẫn cảm thấy tim đập nhanh, vừa vui sướng vừa căng thẳng.

Buổi sáng tiếp tục, Trình Ngọc Diệp và Lạc Hạo trò chuyện, cười đùa, chia sẻ những câu chuyện đời thường. Họ kể cho nhau nghe về sở thích, thói quen, và những kỷ niệm riêng. Cô kể về những ngày ngồi một mình đọc sách, viết nhật ký, hay dạo quanh hồ. Anh lắng nghe chăm chú, ánh mắt sâu thẳm như muốn ghi nhớ mọi lời cô nói.

“Em… em chưa từng kể những điều này với ai,” cô thừa nhận, giọng lúng túng.

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Vậy thì bây giờ tôi sẽ là người nghe đầu tiên. Những điều nhỏ bé nhưng quan trọng với em đều đáng được trân trọng.”

Cô đỏ mặt, tim nhảy liên hồi. Buổi sáng bên anh khiến cô rung động mạnh. Mối quan hệ giữa họ không còn là thần tượng – fan nữa, mà là sự gần gũi, quan tâm thật sự.

Nhưng bất ngờ xảy ra khi một fan khác nhắn tin vào điện thoại của cô: “Ngọc Diệp à, nghe nói hôm nay anh Lạc Hạo lại ngồi cùng cô rồi? Cô đừng làm phiền thần tượng của tôi nhé!”

Cô bàng hoàng, đỏ mặt và không biết phải trả lời thế nào. Cô lo lắng rằng sẽ có thêm misunderstanding từ các fan khác, nhưng Lạc Hạo chỉ nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Đừng lo. Tôi không để những thứ như vậy ảnh hưởng đến cô.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, cảm giác vừa hạnh phúc vừa hồi hộp tràn ngập tim. Chỉ một cử chỉ nhỏ của anh thôi cũng đủ khiến cô cảm nhận được sự quan tâm và bảo vệ.

Buổi sáng trôi qua nhanh, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa kính rọi lên mặt hồ. Cô nhận ra rằng anh không chỉ là thần tượng, mà còn là một người đàn ông quan tâm, biết bảo vệ và khiến cô rung động từng nhịp tim.

Sau đó, anh đề nghị dẫn cô đến một nơi yên tĩnh hơn, để chỉ có hai người. Họ rời quán cà phê, đi dọc con đường ven hồ. Trời chiều vàng rực rỡ, gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi nước hồ và hương hoa ven đường. Mỗi bước chân của họ như kéo dài, vừa gần gũi vừa căng thẳng.

Khi đến công viên nhỏ ven hồ, anh dẫn cô đến một chiếc ghế gỗ gần mặt nước. Anh trải một chiếc khăn mỏng xuống ghế để cô ngồi thoải mái. Hành động nhỏ bé ấy khiến cô đỏ mặt, tim đập mạnh.

“Cô cảm thấy thế nào?” anh hỏi, giọng dịu dàng.

“Em… em rất ổn… và hạnh phúc,” cô trả lời, giọng lúng túng nhưng ánh mắt sáng lên.

Họ ngồi bên nhau, nhìn ra mặt hồ trong xanh, lắng nghe tiếng nước vỗ nhẹ và tiếng chim hót. Anh chạm nhẹ tay cô, như một cách giữ cô ở gần, và cô khẽ nắm lại tay anh.

“Anh… anh luôn như vậy sao?” cô hỏi, mắt long lanh.

Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Luôn như vậy với cô. Tôi muốn cô biết rằng, chỉ cần cô cần, tôi sẽ luôn ở bên.”

Trái tim cô như tan chảy. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt, nụ cười, và cả sự quan tâm của anh khiến cô cảm nhận được tình cảm chân thành, khác hoàn toàn với mọi thần tượng cô từng theo dõi trước đây.

Nhưng chiều hôm nay không chỉ có sự ngọt ngào. Một misunderstanding nhẹ xảy ra khi một fan khác xuất hiện tại công viên, nhìn thấy Trình Ngọc Diệp ngồi cùng Lạc Hạo. Fan đó tưởng rằng cô đang “chiếm” anh và quay lại nhắn tin cho bạn bè: “Ngọc Diệp cướp anh Lạc Hạo rồi! Chắc chắn phải can thiệp ngay!”

Cô đỏ mặt, lo lắng, nhưng anh nhẹ nhàng nắm tay cô: “Đừng lo. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Khoảnh khắc ấy, Trình Ngọc Diệp cảm nhận được sự an toàn và tin tưởng tuyệt đối. Cô biết rằng bất kể misunderstanding nào xảy ra, anh sẽ luôn ở bên, bảo vệ cô.

Buổi chiều trôi qua, ánh nắng dần tắt, mặt hồ phản chiếu những vệt sáng vàng rực rỡ. Cô nhận ra rằng từ hôm nay, cuộc sống của mình sẽ không còn bình thường nữa. Anh không chỉ là thần tượng, mà là người đàn ông thực sự, quan tâm, bảo vệ và khiến cô rung động từng nhịp tim.

Chiếc điện thoại rung lên, một tin nhắn từ số lạ: “Ngày mai, 8 giờ sáng, quán cà phê ven hồ. Chuẩn bị tinh thần.”

Trình Ngọc Diệp cầm điện thoại, thở dài, vừa phấn khích vừa hồi hộp. Cô biết rằng từ hôm nay, một hành trình mới đã bắt đầu – bên thần tượng, nhưng cũng là bên một người đàn ông thực sự, sẵn sàng bảo vệ và yêu thương cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×