Trăng rằm treo cao trên bầu trời, ánh sáng bạc nhạt phủ lên mái ngói đỏ của thị trấn Hoa Phong. Đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng lá xào xạc theo gió và tiếng nước chảy róc rách từ con suối nhỏ phía sau thị trấn. Nhưng sự yên tĩnh ấy lại bị phá vỡ bởi một tiếng thét thất thanh vọng ra từ con hẻm gần khu chợ cũ.
Hoa Cửu Linh, cô gái mười tám tuổi với mái tóc đen dài buông lơi trên vai, đang gấp gáp chạy qua những con ngõ nhỏ, tay ôm chặt chiếc rương thuốc y thuật mà cô vừa mua. Cửu Linh vốn là cô gái thông minh, lanh lợi, sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng từ nhỏ đã có niềm đam mê y thuật. Tuy nhiên, hôm nay, cô không ngờ rằng chính vì một gói thuốc bình thường mà mình lại bị cuốn vào rắc rối bất ngờ.
“Cẩn thận!” Một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau. Cửu Linh quay lại và thấy một bóng người cao lớn, mặc áo dài màu đen, đang đứng dưới ánh trăng, gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại đầy quan sát. Trước giây lát, bóng người ấy như một bức tượng bất động giữa đêm tối, khiến cô không khỏi hơi run rẩy.
“Ngươi… ngươi là ai?” Cửu Linh hỏi, vừa chạy vừa quan sát xung quanh. Nhưng bóng người không trả lời, chỉ lặng lẽ bước theo. Những bước chân của hắn đều đặn, không hề phát ra tiếng động, giống như một cơn gió thoảng qua. Cửu Linh biết, trong giang hồ, những người như vậy thường không phải là người bình thường. Và thật, bản năng sinh tồn trong cô lập tức cảnh báo nguy hiểm.
Đột nhiên, từ góc tối một tên côn đồ từ đâu lao ra, cầm roi sắt vung thẳng về phía cô. “Đứng lại! Đưa rương thuốc ra!” hắn gằn giọng. Cửu Linh vội lùi lại, nhảy sang một bên và kịp thời tránh được cú đánh. Tim cô đập thình thịch, nhưng chưa kịp hít thở, bóng người áo đen lao tới như một luồng gió, chỉ một chiêu nhẹ nhàng đã khiến tên côn đồ ngã nhào xuống đất, bất tỉnh.
Cửu Linh há hốc miệng, mắt tròn xoe nhìn người cứu mình. “C-cảm ơn… ông…” cô ấp úng. Nhưng người đó chỉ gật nhẹ đầu, giọng nói trầm như tiếng sấm:
“Đi theo ta.”
Không còn thời gian để suy nghĩ, cô đành theo bước người lạ. Hai người lướt qua những con ngõ vắng, tránh những ánh đèn lòe loẹt, rồi tiến vào một con hẻm dẫn ra phía bìa rừng nhỏ ngoài thị trấn. Ánh trăng chiếu xuống, phản lên gương mặt lạnh lùng của hắn, khiến Cửu Linh vừa sợ vừa tò mò. Ai lại có thể lạnh lùng và mạnh mẽ đến vậy chỉ với một chiêu võ?
“Ngươi tên gì?” Hắn hỏi, giọng trầm thấp nhưng sắc bén như lưỡi kiếm.
“Hoa… Hoa Cửu Linh,” cô trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Lục Thiên Dạ.” Hắn nói, rồi không giải thích gì thêm, chỉ dẫn cô vào một túp lều nhỏ gần bìa rừng, nơi ánh đèn dầu hắt ra ánh sáng ấm áp.
Trong lều, Cửu Linh nhìn quanh. Không gian giản dị, chỉ có một bàn gỗ, vài lọ thuốc và sách vở bày biện gọn gàng. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn chút e dè.
“Người vừa nãy… là bạn của tôi sao?” Cửu Linh hỏi.
Lục Thiên Dạ không trả lời ngay, chỉ nhíu mày, nhìn cô chăm chú. Rồi, bất ngờ, hắn thốt ra:
“Ngươi… có biết võ công cơ bản không?”
Hoa Cửu Linh lắc đầu. Hắn nhíu mày thêm một chút, nhưng rồi lại thở dài.
“Ngươi sẽ cần biết để tự bảo vệ mình. Giang hồ không phải nơi người yếu đuối sống sót.”
Những lời này như một gáo nước lạnh dội vào tâm trí cô. Từ nhỏ, Cửu Linh chỉ biết đến thuốc men và y thuật, chưa bao giờ nghĩ mình lại bước chân vào một thế giới đầy nguy hiểm, nơi quyền lực và sức mạnh quyết định tất cả.
Đêm đó, dưới ánh trăng, bên bìa rừng yên tĩnh, Lục Thiên Dạ bắt đầu dạy cô những động tác cơ bản, những chiêu thức tránh né. Ban đầu, Cửu Linh vụng về, trượt chân liên tục, khiến Lục Thiên Dạ không khỏi thở dài. Nhưng trong ánh mắt cô, hắn nhìn thấy sự kiên trì và quyết tâm – những phẩm chất khiến hắn hiếm khi động lòng với ai.
Một tiếng gió rít qua, khiến lều nhỏ lay nhẹ. Cửu Linh nhìn ra ngoài, thấy bóng dáng rừng cây đung đưa trong trăng. Cô bỗng nhận ra rằng, từ giờ, cuộc sống của mình sẽ không còn bình yên như trước. Nhưng trái tim cô lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ – vừa sợ hãi, vừa háo hức.
“Ngươi sẽ sống sót, nếu học thật nhanh,” Lục Thiên Dạ nói, giọng khẽ khàng hơn một chút.
“Và nếu không?” Cửu Linh hỏi, đôi mắt sáng ngời, nhưng bên trong vẫn có chút lo lắng.
Hắn im lặng một lúc lâu, rồi chỉ nói:
“Ngươi sẽ tự tìm ra câu trả lời.”
Cả hai im lặng, chỉ còn tiếng gió và tiếng lá xào xạc. Ánh trăng rằm chiếu sáng gương mặt họ, phản chiếu nỗi bâng khuâng không lời. Đêm ấy, giữa rừng, giữa giang hồ, một mối duyên bất ngờ vừa bắt đầu.
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa hắt lên mái lều, Cửu Linh thức dậy, thấy Lục Thiên Dạ đã chuẩn bị sẵn một ít cơm, vài bình thuốc nhỏ. Hắn đưa cho cô, nói:
“Ăn đi. Ngươi sẽ cần năng lượng để tập luyện hôm nay.”
Cửu Linh nhận lấy, nhìn hắn một lúc lâu. Trong lòng cô, vừa có sự kính nể vừa có một cảm giác khó tả. Có lẽ, người đàn ông này không chỉ mạnh mẽ, mà còn… đặc biệt. Nhưng cô chưa biết, cuộc gặp gỡ dưới trăng rằm hôm qua, sẽ là khởi đầu cho một chuỗi sự kiện thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô – từ một cô gái bình thường trở thành một người con gái dũng cảm, sẵn sàng đối mặt với giang hồ, thử thách và cả tình yêu…