hoa cửu linh – hành trình tình yêu giữa giang hồ

Chương 2: Bí kíp võ công thất lạc


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng len lỏi qua kẽ lá, chiếu xuống mái lều nhỏ. Hoa Cửu Linh ngồi xếp bằng trên chiếu, tay cầm bình trà nóng. Cô cảm nhận cơ thể nhức mỏi, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực quyết tâm. Ngay từ giây phút gặp Lục Thiên Dạ dưới trăng rằm, cô đã biết cuộc đời mình sẽ không còn yên bình. Và giờ đây, bước chân vào giang hồ, Cửu Linh mới nhận ra: võ công không chỉ là sức mạnh, mà còn là sự sống còn.

Lục Thiên Dạ đứng bên cạnh bàn, tay cầm cuốn sách cũ sờn cạnh, mắt nhìn cô chăm chú. “Hôm nay ta sẽ dạy ngươi những chiêu cơ bản, nhưng trước hết, phải hiểu rõ nguyên lý. Võ công không phải chỉ là đánh nhau, mà là cảm nhận nhịp điệu, sự cân bằng của cơ thể.” Giọng hắn trầm, đều, nhưng mang theo sự uy nghiêm khiến Cửu Linh vừa nể vừa hơi lo.

“Nghe có vẻ khó nhỉ…” Cửu Linh thỏ thẻ, nhưng rồi hít một hơi sâu, đứng lên. Mái tóc đen tung bay theo gió, ánh mắt kiên định. Dù chưa từng học võ, nhưng bản năng sinh tồn thúc đẩy cô phải học thật nhanh.

Lục Thiên Dạ đưa cô ra khoảng sân nhỏ phía sau lều. Nơi đó, ánh nắng xuyên qua tán cây, tạo thành những đốm sáng lốm đốm trên nền đất. Hắn đứng trước mặt cô, dạy cô từng động tác cơ bản: đứng tấn, xoay người, tránh né và phản công. Mỗi bước chân, mỗi động tác, Lục Thiên Dạ đều chỉnh sửa tỉ mỉ, thậm chí nhấn mạnh cả nhịp thở, lực tay, lực chân.

Ban đầu, Cửu Linh liên tục trượt chân, vấp ngã, khiến cô cảm thấy nản lòng. Nhưng Lục Thiên Dạ đứng cạnh, ánh mắt không rời, giọng nói trầm thấp nhưng nghiêm khắc:

“Ngươi không được nản. Trong giang hồ, một giây lơ là có thể đánh đổi bằng cả mạng sống.”

Cửu Linh mím môi, lẩm nhẩm trong lòng: Mình sẽ không bỏ cuộc…

Sau vài giờ luyện tập, cô bắt đầu quen dần với nhịp điệu cơ thể, học cách tránh né những chiêu cơ bản mà Lục Thiên Dạ dùng làm ví dụ. Nhìn cô tập, Lục Thiên Dạ lặng lẽ đánh giá, nhận ra tiềm năng tiềm ẩn nơi cô. Thường thì hắn ít khi thấy người khác tiến bộ nhanh đến vậy, đặc biệt là nữ nhân.

Khi mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu chói chang, Lục Thiên Dạ đưa Cửu Linh vào bên trong lều. “Ngươi cần biết thêm về bí kíp võ công thất lạc mà ngươi sẽ phải tìm.”

Cửu Linh hơi nhíu mày: “Bí kíp võ công thất lạc? Ý anh là… cái gì?”

Lục Thiên Dạ im lặng một lúc, rồi từ trong hộc bàn lấy ra một cuốn sách cổ, bìa da đã mòn, những ký tự viết tay rực rỡ nhưng gần như phai nhạt. “Đây là ‘Thiên Linh Chưởng’ – một bí kíp võ công cổ xưa, lưu truyền trong giang hồ hàng trăm năm. Nó từng thuộc về môn phái Lục Gia, nhưng nay đã thất lạc. Ta có nhiệm vụ tìm lại, và ngươi… sẽ đồng hành.”

Hoa Cửu Linh mở cuốn sách ra, những ký tự cổ xưa khiến cô hơi bối rối. Nhưng khi đọc lướt qua, cô nhận ra những động tác và phương pháp rèn luyện cực kỳ tinh vi, kết hợp y thuật và võ thuật, đúng sở trường của cô. Một luồng cảm giác hào hứng trỗi dậy: Có lẽ đây chính là cơ hội để mình vừa học võ vừa khám phá y thuật.

“Ngươi có chắc muốn đi?” Lục Thiên Dạ nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc. “Con đường tìm bí kíp không hề dễ dàng. Nguy hiểm khắp nơi, không chỉ là côn đồ, mà còn những cao thủ giang hồ khác sẵn sàng giết người để chiếm lấy bí kíp.”

Cửu Linh hít sâu, lòng tràn đầy quyết tâm. “Mình muốn học. Mình sẽ đi.”

Ngày hôm sau, hai người rời khỏi lều. Lục Thiên Dạ dẫn cô đi qua những con đường mòn rừng rậm, tránh các lối chính để không bị phát hiện. Cảnh vật xung quanh thay đổi: từ con suối nhỏ, đến những tán rừng rậm rạp, rồi dần xuất hiện những phiến đá chồng chất, vách núi dựng đứng. Hắn dạy cô cách di chuyển, cách tránh bẫy, cách nhận biết dấu vết người khác.

Trong lúc nghỉ chân bên bờ suối, Cửu Linh nhìn thấy mình phản chiếu trong dòng nước trong vắt. Cô chợt nhận ra: mình không còn là cô gái bình thường sống trong thị trấn nữa. Giờ đây, mọi hành động đều có thể quyết định sự sống còn. Nhưng đồng thời, một cảm giác tự do kỳ lạ lan tỏa, trái tim cô rộn lên, hòa cùng nhịp tim mạnh mẽ của rừng núi.

“Ngươi đã quen với nhịp điệu cơ thể chưa?” Lục Thiên Dạ hỏi, mắt vẫn quan sát cô.

“Chưa hoàn toàn, nhưng mình cảm giác cơ thể mình linh hoạt hơn,” Cửu Linh đáp. Một nụ cười nhỏ lóe lên trên môi.

Hắn gật đầu, ánh mắt mềm đi một chút: “Tốt. Ngươi sẽ cần nó, nếu muốn sống sót trong những ngày tới.”

Buổi tối, hai người dựng lều giữa rừng. Bên ánh lửa lập lòe, Lục Thiên Dạ bắt đầu kể cho Cửu Linh nghe về những truyền thuyết xung quanh bí kíp “Thiên Linh Chưởng”.

“Bí kíp này không chỉ mạnh về võ thuật, mà còn ẩn chứa phương pháp tăng cường y thuật. Một khi luyện thành, người sở hữu sẽ có thể cứu người, chiến thắng kẻ thù, thậm chí thay đổi số phận giang hồ.”

Cửu Linh nghe mà mắt sáng lên, trái tim dường như rung động trước những lời kể huyền bí. Nhưng ngay lập tức, cô nhớ đến cảnh Lục Thiên Dạ cảnh báo: nguy hiểm luôn rình rập.

Đêm đó, Cửu Linh không ngủ được. Cô ngồi bên lều, nhìn ánh trăng chiếu qua tán cây, tự nhủ: Nếu mình có thể luyện thành bí kíp này, mình sẽ không còn yếu đuối nữa. Và… mình sẽ bảo vệ những người mình yêu quý.

Ngày thứ ba, trên đường tiến sâu vào rừng, hai người bất ngờ gặp một nhóm côn đồ phục kích. Lục Thiên Dạ lập tức ra tay, những động tác dứt khoát, chuẩn xác. Cửu Linh, theo hướng dẫn của hắn, cũng học cách né tránh, phản công bằng những chiêu cơ bản vừa luyện. Một trận đấu sinh tử nảy ra, tiếng gươm va chạm, tiếng đá lăn, cả hai người hòa vào nhịp điệu nguy hiểm mà vẫn phối hợp ăn ý.

Cuối cùng, côn đồ thất bại, bỏ chạy. Hoa Cửu Linh thở dốc, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng ánh mắt lại lấp lánh niềm hứng khởi. Cô vừa trải qua lần đầu tiên chiến đấu thực sự trong giang hồ, và cảm giác ấy… thật kỳ diệu.

Lục Thiên Dạ nhìn cô, giọng trầm thấp:

“Ngươi vừa trải qua thử thách đầu tiên. Giang hồ không chừa ai, nhưng cũng là nơi chứng minh bản lĩnh.”

Cửu Linh nhìn hắn, không nói gì, chỉ thấy trái tim mình rung lên từng nhịp mạnh mẽ. Trong khoảnh khắc ấy, dưới bầu trời trăng rằm, cô biết rằng cuộc đời mình đã rẽ sang một con đường hoàn toàn mới – con đường của giang hồ, võ công và… tình yêu đầy bí ẩn.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×