hoa cửu linh – hành trình tình yêu giữa giang hồ

Chương 3: Cuộc rượt đuổi trong rừng mưa


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa chiều bất chợt ập đến, như trút cả bầu trời xuống khu rừng rậm rạp mà Hoa Cửu Linh và Lục Thiên Dạ đang băng qua. Những giọt mưa rơi mạnh, đánh lạch cạch trên tán lá, ướt sũng mái tóc và áo của cô. Cửu Linh run lên, không chỉ vì lạnh mà còn vì cảm giác hồi hộp lạ lùng. Bên cạnh cô, Lục Thiên Dạ vẫn điềm tĩnh, bước đi vững vàng giữa bùn lầy, mái áo đen hòa cùng bóng rừng như một bóng ma vô hình.

“Đừng sợ,” hắn nói, giọng trầm đều, mang theo hơi ấm hiếm thấy. “Giữ nhịp thở, bước theo mình, và tập trung vào từng bước chân.”

Cửu Linh gật đầu, nhưng lòng vẫn hồi hộp. Chưa đầy một ngày sau trận chiến với côn đồ, cô đã phải đối mặt với cơn mưa và rừng rậm – những thử thách không kém phần nguy hiểm. Cô nhận ra rằng giang hồ không phải là nơi dành cho những cô gái yếu ớt, nhưng trái tim cô vẫn rộn ràng vì cảm giác tự do kỳ lạ.

Bất ngờ, tiếng cành cây gãy rầm vang lên phía sau. Cửu Linh quay lại, tim như muốn nhảy ra ngoài. Một nhóm khoảng năm người, dáng người cao lớn, mặt nạ che kín mặt, đang rượt theo họ. Tay họ cầm gậy, roi và cả những con dao cong sắc bén. Họ là những kẻ săn bí kíp – tin tức về “Thiên Linh Chưởng” nhanh chóng lan truyền, và nhóm này dường như muốn chiếm đoạt nó bằng mọi giá.

“Ngươi chạy theo lối này,” Lục Thiên Dạ ra lệnh, ánh mắt sắc bén. Ông nhìn trước, đánh giá địa hình, từng bước chân hắn nhanh nhẹn, chính xác. “Ngươi sẽ phải vận dụng những gì vừa học. Đây là lần đầu tiên, nhưng không có đường lùi.”

Cửu Linh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt một giây, rồi mở mắt. Cô cảm nhận cơ thể mình dần trở nên linh hoạt hơn, từng động tác Lục Thiên Dạ dạy hôm qua bắt đầu tự nhiên xuất hiện. Cô chạy theo hắn, né qua gốc cây, nhảy qua rễ cây lồi lên khỏi mặt đất. Mưa khiến bùn đất trơn trượt, nhưng cô cố gắng giữ thăng bằng, lòng dâng lên một cảm giác phấn khích lạ thường.

Nhóm người phía sau không hề chùng bước. Một tên cao to nhất nhảy lên, vung gậy về phía họ. Lục Thiên Dạ lập tức lao tới, chiêu thức dứt khoát, một tay hất gậy, một tay kéo Cửu Linh tránh khỏi tầm nguy hiểm. Cô cảm thấy lòng mình đập mạnh, hơi thở gấp gáp, nhưng cũng thấy một cảm giác an toàn kỳ lạ bên cạnh hắn.

“Cẩn thận!” Hắn nhắc, và trong nháy mắt, hắn xoay người, tung chiêu, khiến một tên đối phương ngã nhào xuống vũng nước bùn. Cửu Linh nhìn theo, tim vừa sợ vừa thán phục. Lục Thiên Dạ không chỉ mạnh mẽ mà còn nhanh nhẹn, thông minh đến mức khiến cô chưa từng thấy ai như vậy.

Họ chạy vào một khe núi nhỏ, nơi dòng suối chảy xiết. Lục Thiên Dạ dừng lại, nhìn xung quanh, tìm lối thoát. “Ngươi phải nhảy qua bờ đá đó, nhanh lên!” Cô nhìn xuống dòng suối chảy xiết, tim đập mạnh. Nhưng trong giây lát, bản năng sinh tồn và sự tự tin vừa nhen nhóm khiến cô lao tới. Chân trượt, nhưng cô kịp bám vào vách đá, nhảy qua thành công.

Lục Thiên Dạ nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa hài lòng. “Tốt. Ngươi biết cách vận dụng sức mạnh của cơ thể.”

Nhóm người đuổi theo cũng lao vào khe núi, nhưng dòng nước xiết khiến họ chậm lại. Lục Thiên Dạ không bỏ lỡ, tận dụng địa hình hất họ xuống bờ suối, khiến những kẻ muốn chiếm bí kíp phải lùi lại, hô hoán lẫn nhau.

Khi họ dừng chân trên một ghềnh đá cao, mưa vẫn rơi dầm dề, Cửu Linh ngồi bệt xuống, toàn thân ướt sũng, mồ hôi trộn lẫn mưa, nhưng ánh mắt rực sáng. “Mình… mình không ngờ bản thân có thể làm được…” Cô thở dốc, lòng vừa sợ vừa vui.

Lục Thiên Dạ đứng trước mặt cô, nhìn cô, đôi mắt sắc bén dịu lại. “Đây mới chỉ là thử thách đầu tiên. Giang hồ không chừa ai, nhưng nếu ngươi tiếp tục nỗ lực, ngươi sẽ sống sót, và hơn thế nữa…” Hắn dừng lại, ánh mắt chạm vào mắt cô, dường như muốn nói điều gì đó sâu xa nhưng không thành lời.

Họ tiếp tục băng qua rừng, tìm nơi trú ẩn khỏi cơn mưa. Khi trời bắt đầu nhạt dần, mưa cũng dịu lại, họ đến một hang động nhỏ, khô ráo, đủ để dựng lều tạm. Cửu Linh lau khô người, nhìn quanh hang, thấy những bức tường đá gồ ghề nhưng chắc chắn. Hơi nóng từ cơ thể Lục Thiên Dạ lan ra, khiến cô có cảm giác ấm áp hiếm hoi giữa rừng mưa lạnh giá.

Đêm đó, bên ánh lửa lập lòe, Lục Thiên Dạ đưa ra một bản đồ cổ, nét vẽ mờ nhạt nhưng vẫn thấy rõ đường đi tới một ngôi làng bí mật, nơi theo truyền thuyết, một phần bí kíp “Thiên Linh Chưởng” được cất giấu.

“Ngươi hiểu không? Con đường phía trước không chỉ nguy hiểm về mặt địa hình, mà còn bị bao quanh bởi những kẻ muốn chiếm bí kíp. Ngươi phải luôn tỉnh táo, vận dụng võ công, y thuật, và trí óc.”

Cửu Linh nhìn bản đồ, ánh mắt rực sáng. “Mình hiểu. Mình sẽ không để bản thân bị bỏ lại phía sau.”

Lục Thiên Dạ nhìn cô, ánh mắt lạ lùng, như thể vừa ngạc nhiên vừa trân trọng: “Ngươi… không giống những người khác. Có lẽ, ngươi sẽ khiến giang hồ phải thay đổi.”

Một tiếng động bất ngờ vang lên từ phía hang động – như tiếng cành cây gãy, hay một kẻ nào đó đang rình rập? Lục Thiên Dạ lập tức đứng dậy, tay đặt trên kiếm, mắt quét mọi góc hang. Cửu Linh tim đập thình thịch, cảm giác nguy hiểm dâng lên.

“Ai đó…?” Cô thều thào.

Nhưng Lục Thiên Dạ chỉ lặng lẽ cười, giọng trầm mà ấm:

“Ngươi sẽ sớm biết. Trong giang hồ, nguy hiểm không bao giờ đến một mình.”

Cả đêm, họ không ngủ, chỉ lặng lẽ quan sát hang động, chuẩn bị cho ngày mai. Cơn mưa đã tạnh, nhưng không khí vẫn ẩm ướt, lạnh giá. Hoa Cửu Linh nhận ra rằng từ lúc gặp Lục Thiên Dạ dưới trăng rằm, cho đến giờ, cuộc đời cô đã hoàn toàn đổi khác. Giang hồ, võ công, bí kíp, và cả những cảm xúc chưa từng trải qua – tất cả đang chờ cô khám phá.

Cô không còn là cô gái bình thường trong thị trấn nữa. Cô là Hoa Cửu Linh – một cô gái sẵn sàng đối mặt với thử thách, rượt đuổi nguy hiểm, và từng bước tiến gần đến bí kíp huyền thoại, cùng người đàn ông bí ẩn đã cứu cô dưới trăng rằm.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×