Sáng sớm, ánh bình minh xuyên qua tán lá rừng, chiếu lên bề mặt ướt sũng của lá cây và bùn đất. Hoa Cửu Linh thức dậy, cơ thể vẫn còn nhức mỏi từ trận rượt đuổi ngày hôm qua, nhưng ánh mắt cô rực sáng quyết tâm. Ngay cả khi mưa rừng còn vương lại trên tóc và áo, cô vẫn cảm thấy một niềm phấn khích kỳ lạ – lần đầu tiên cô bước chân vào giang hồ, đối mặt với nguy hiểm, nhưng lại cảm thấy sống động đến thế.
Lục Thiên Dạ đã dậy từ sớm, chuẩn bị bữa sáng đơn giản bằng bánh gạo và nước trà nóng. Hắn đứng bên bếp lửa nhỏ, ánh mắt hướng ra khoảng không rừng rậm phía trước, trầm mặc. Cửu Linh nhìn hắn, nhận ra trong ánh mắt ấy vừa có sự nghiêm nghị vừa có sự quan tâm tinh tế – điều mà cô chưa từng thấy ở bất cứ người nào trước đây.
“Ăn đi. Ngươi sẽ cần sức lực cho hành trình hôm nay,” hắn nói, giọng trầm nhưng mang theo sự ấm áp hiếm thấy.
Cửu Linh gật đầu, ngồi xuống bên bếp, tay cầm chiếc bánh gạo. Cô cắn một miếng, vị ngọt thanh, lòng ấm lại phần nào. Cô nhìn Lục Thiên Dạ, bỗng thấy tim mình rung lên từng nhịp, như thể một luồng điện lạ len qua lồng ngực. Nhưng ngay sau đó, cô lắc đầu, tự nhủ: Phải tập trung vào hành trình. Bí kíp và giang hồ mới là mục tiêu.
Sau bữa sáng, hai người tiếp tục lên đường. Bản đồ cổ mà Lục Thiên Dạ mang theo dẫn họ tới một ngôi làng bí mật nằm sâu trong núi – nơi truyền thuyết cho rằng một phần bí kíp “Thiên Linh Chưởng” được cất giữ. Hành trình không hề dễ dàng: đường đi hiểm trở, những tảng đá trơn trượt sau cơn mưa, cùng với nguy cơ phục kích bất ngờ từ kẻ thù.
Cửu Linh bám sát Lục Thiên Dạ, vận dụng những kỹ năng cơ bản vừa học. Mỗi bước chân, cô đều cảm nhận rõ nhịp điệu cơ thể, giữ thăng bằng, và lắng nghe âm thanh xung quanh. Bản năng sinh tồn trong cô bắt đầu mạnh mẽ hơn, khiến cô tự tin hơn hẳn so với vài ngày trước.
Đột nhiên, từ phía sườn núi, một tiếng kêu vang lên. Lục Thiên Dạ dừng bước, đôi mắt quét nhanh khắp không gian. “Ngươi đứng sau lưng ta. Cẩn thận, không được sơ suất.”
Cửu Linh lặng lẽ bước sát hắn, cảm nhận sức mạnh tiềm ẩn trong từng bước chân của hắn. Trong nháy mắt, ba bóng người lao ra từ phía rừng rậm. Họ là những kẻ săn bí kíp khác, mặt mũi giấu kín dưới mũ trùm, tay cầm kiếm và dao cong.
“Chạy theo lối này!” Lục Thiên Dạ ra lệnh, ánh mắt lạnh lùng nhưng cực kỳ nhanh nhạy. Anh lao lên trước, di chuyển như một cơn gió, né tránh những nhát kiếm và đồng thời kéo Cửu Linh tránh khỏi tầm nguy hiểm.
Cửu Linh cảm thấy tim đập mạnh, nhưng cô đã quen hơn với nhịp điệu chiến đấu. Cô né tránh, phản công bằng một vài động tác cơ bản vừa học, khiến một tên kẻ thù giật mình và ngã nhào xuống đất. Cô bật cười nhẹ, vừa hồi hộp vừa thích thú: Mình thực sự đang chiến đấu trong giang hồ rồi…
Nhưng trận chiến chưa kết thúc. Những kẻ còn lại vẫn lao tới, và địa hình núi rừng dốc đứng khiến họ khó di chuyển nhanh. Lục Thiên Dạ đưa tay, ra dấu cho Cửu Linh trèo lên một tảng đá lớn. Cô dùng sức, bật nhảy lên, bám vào vách đá, nhìn xuống thấy hai kẻ thù vật lộn với độ dốc.
“Đây là lúc vận dụng kỹ năng tránh né và tốc độ!” Lục Thiên Dạ hét lên. Anh nhảy xuống, tung chiêu, khiến đối phương phải rút lui. Cửu Linh cũng nhảy theo, tim đập thình thịch, nhưng ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Sau trận rượt đuổi kịch tính, hai người tìm được chỗ trú an toàn dưới một tán cây lớn. Mưa rừng đã ngừng hẳn, nhưng không khí vẫn ẩm ướt, lạnh giá. Cửu Linh thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán. “Mình… mình không ngờ giang hồ lại nguy hiểm đến vậy,” cô thừa nhận, giọng run run.
Lục Thiên Dạ nhìn cô, ánh mắt mềm đi một chút. “Đây mới chỉ là bước đầu. Ngươi phải luôn cảnh giác. Nhưng ngươi đã làm tốt.”
Cả hai tiếp tục hành trình, băng qua những con đường mòn, vượt qua suối nhỏ và những vách đá dựng đứng. Trên đường đi, Lục Thiên Dạ kể cho Cửu Linh nghe về các truyền thuyết xung quanh bí kíp “Thiên Linh Chưởng”.
“Người luyện thành sẽ không chỉ sở hữu võ công mạnh mẽ, mà còn có khả năng y thuật cứu người, thậm chí thay đổi vận mệnh giang hồ. Nhưng con đường đó đầy hiểm nguy. Ngươi phải luôn tỉnh táo, vận dụng cả trí óc và thể lực.”
Cửu Linh nghe mà mắt sáng rực, trái tim dường như rung lên theo từng lời kể. Cô nhận ra rằng từ lúc gặp Lục Thiên Dạ dưới trăng rằm, đến giờ, cuộc đời mình đã thay đổi hoàn toàn. Từ một cô gái bình thường, cô giờ đây là người bước vào thế giới giang hồ, nơi sức mạnh và trí tuệ quyết định sự sống còn.
Khi trời sắp tối, họ đến gần ngôi làng bí mật. Nhưng trước mặt họ là một cánh cổng gỗ cũ kỹ, khóa kín bằng những ký tự cổ xưa. Lục Thiên Dạ quan sát kỹ, rồi lấy từ túi một thanh kiếm nhỏ, khẽ chạm vào những ký tự. Một tiếng lách tách vang lên, cánh cổng từ từ mở ra, để lộ bên trong là một ngôi làng ẩn sâu trong núi, hoàn toàn yên tĩnh, ánh đèn lờ mờ hắt ra từ những túp lều gỗ cũ.
“Đây là nơi bí kíp được cất giấu một phần,” Lục Thiên Dạ nói, giọng vừa trầm vừa trân trọng. “Nhưng ngươi phải cẩn thận. Không phải ai trong làng cũng thân thiện.”
Hoa Cửu Linh bước vào, mắt mở to, ngạc nhiên trước khung cảnh cổ kính và yên tĩnh. Những con đường hẹp lát đá, mái nhà lợp ngói xanh rêu phong, cùng tiếng nước chảy róc rách tạo thành một không gian vừa bình yên vừa đầy bí ẩn.
Nhưng ngay khi họ vừa đặt chân vào trung tâm làng, một nhóm bóng đen xuất hiện từ các góc khuất. Họ nhanh nhẹn, trang bị vũ khí tinh vi, rõ ràng là đang chờ sẵn. Lục Thiên Dạ lập tức đứng chắn trước Cửu Linh, ánh mắt sắc bén.
“Chuẩn bị,” hắn nói, giọng trầm lạnh. “Ngươi sẽ thấy thế nào là giang hồ thực sự.”
Cửu Linh nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời quyết tâm. Cô đã trải qua mưa rừng, rượt đuổi, và nguy hiểm trong vài ngày qua. Giờ đây, trước thử thách tiếp theo, cô cảm thấy bản thân mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Trận chiến trong ngôi làng bí ẩn bắt đầu. Tiếng gươm va chạm, tiếng đá rơi, và tiếng hét vang khắp nơi. Cửu Linh né tránh, vận dụng những chiêu thức cơ bản, đồng thời phối hợp với Lục Thiên Dạ. Họ di chuyển nhịp nhàng, như một cặp đôi đã quen thuộc từ lâu. Mồ hôi, bùn đất, và ánh mắt căng thẳng tạo thành một khung cảnh vừa kịch tính vừa gợi cảm giác hưng phấn kỳ lạ.
Cuối cùng, sau một trận chiến căng thẳng, những kẻ tấn công rút lui, bỏ lại sự im lặng kỳ lạ trong ngôi làng. Cửu Linh thở hổn hển, nhưng ánh mắt cô lấp lánh niềm vui. “Mình… mình đã làm được,” cô thầm nghĩ, cảm giác tự hào lan tỏa khắp cơ thể.
Lục Thiên Dạ nhìn cô, ánh mắt mềm mại hiếm thấy: “Ngươi đã sống sót qua thử thách đầu tiên trong làng bí ẩn. Nhưng đây mới chỉ là bước đầu. Bí kíp chưa lộ diện, và nguy hiểm vẫn đang chờ phía trước.”
Cửu Linh nhìn hắn, trái tim rung lên từng nhịp, cảm giác vừa sợ hãi vừa háo hức. Trong ánh đèn mờ, cô biết rằng hành trình tìm bí kíp “Thiên Linh Chưởng” của họ vừa chính thức bắt đầu, và mọi thử thách phía trước sẽ dạy cô nhiều hơn về võ công, giang hồ, và cả trái tim của chính mình.