hoa cửu linh – hành trình tình yêu giữa giang hồ

Chương 5: Bí mật trong Làng Bí Ẩn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng trong làng bí ẩn yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim hót từ rừng xa. Hoa Cửu Linh thức dậy từ sớm, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Cơn mưa chiều hôm qua vẫn còn vương lại trên mái tóc đen óng, hòa cùng mùi hương ẩm mốc đặc trưng của núi rừng. Cô nhìn quanh, nơi đây khác hẳn thị trấn bình yên trước kia – đây là nơi đầy bí ẩn, nơi nguy hiểm và cơ hội đồng thời tồn tại.

Lục Thiên Dạ đã dậy từ lâu, đứng bên cạnh một hồ nước nhỏ trong làng, rửa mặt. Ánh nắng đầu ngày phản chiếu trên dòng nước, làm khuôn mặt hắn thêm phần lạnh lùng nhưng đầy quyến rũ. Cửu Linh đứng từ xa, thở nhẹ, cảm nhận sự an toàn kỳ lạ khi có hắn bên cạnh. Nhưng ngay lập tức, cô nhắc nhở bản thân: Đây là giang hồ. Nguy hiểm luôn rình rập.

Hai người quyết định khảo sát ngôi làng. Những ngôi nhà gỗ cũ kỹ, đường đá lát mòn theo thời gian, tạo nên vẻ bí ẩn khó tả. Không khí yên tĩnh, nhưng Cửu Linh vẫn cảm giác có ánh mắt theo dõi từ đâu đó. Cô nhắn nhủ bản thân cảnh giác, mắt quan sát xung quanh.

“Ngươi cảm nhận được gì không?” Lục Thiên Dạ hỏi, giọng trầm, như muốn dò xét phản ứng của cô.

Cửu Linh hít sâu, trả lời: “Có cảm giác… như có ai đang quan sát chúng ta.”

Hắn gật đầu, ánh mắt lướt qua từng ngóc ngách. “Đúng. Đây là Làng Bí Ẩn, nhưng không phải ai trong làng cũng thân thiện. Ngươi cần cẩn thận. Nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào.”

Họ tiếp tục đi sâu vào trung tâm làng, nơi một ngôi đình cổ dựng trên nền đá. Lục Thiên Dạ dừng lại trước một cánh cửa gỗ lớn, bề mặt chạm khắc những ký tự cổ xưa. Anh đặt tay lên đó, mắt nhắm lại một giây, rồi đẩy cánh cửa mở ra. Bên trong là một căn phòng tối, chỉ có ánh sáng yếu hắt từ cửa sổ nhỏ.

Hoa Cửu Linh bước theo, tim đập mạnh. Không gian bên trong đầy bụi và sách vở cũ. Một cuốn sách da dày đặt trên bục gỗ giữa phòng, ánh mắt cô lập tức hướng tới. Lục Thiên Dạ bước tới bên cô, giọng nghiêm trọng: “Đây là một phần bí kíp ‘Thiên Linh Chưởng’. Ngươi sẽ học, nhưng phải cẩn thận. Không chỉ là võ công, mà còn là y thuật kết hợp. Một sai lầm nhỏ cũng có thể nguy hiểm.”

Cửu Linh gật đầu, tay run run khi mở cuốn sách. Những ký tự cổ, những động tác chạm gợi ra một luồng cảm giác kỳ bí. Cô bắt đầu đọc, cố nhớ từng chi tiết. Một số động tác khiến cơ thể cô căng ra theo đúng nhịp, một số khác là những phương pháp điều chỉnh nhịp thở và huyệt đạo.

Đang say mê nghiên cứu, đột nhiên, một tiếng động mạnh vang lên từ phía ngoài phòng. Lục Thiên Dạ lập tức lật người, tay chạm kiếm, mắt quét khắp phòng. Một nhóm bóng người đeo mặt nạ xuất hiện, trang bị dao và gậy, chuẩn bị xông vào.

“Chuẩn bị!” Hắn ra lệnh, giọng lạnh như băng.

Cửu Linh tim đập thình thịch, nhưng bản năng đã bắt đầu mạnh mẽ. Cô vận dụng những động tác cơ bản vừa học, né tránh các nhát kiếm, đồng thời dùng y thuật áp lực huyệt đạo nhẹ, khiến một kẻ đối phương giật mình và mất thăng bằng.

Lục Thiên Dạ đứng chắn trước cô, tung chiêu chính xác, hạ gục hai kẻ tấn công ngay tức khắc. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức Cửu Linh vừa run sợ vừa cảm thấy thích thú. Đây là lần đầu tiên cô thực sự chiến đấu trong giang hồ, phối hợp với Lục Thiên Dạ như một cặp đôi đã quen thuộc từ lâu.

Sau trận chiến, cả hai thở dốc, ánh mắt nhìn nhau. Cửu Linh thấy trong mắt hắn sự ngạc nhiên pha chút trân trọng. “Ngươi… tiến bộ nhanh hơn ta tưởng,” Lục Thiên Dạ nói, giọng trầm nhưng dịu bớt.

Cô mỉm cười nhỏ, cảm giác tự hào trào dâng: Mình đã làm được. Mình thực sự đang bước vào thế giới này.

Chiều hôm đó, họ trở lại phòng bí kíp, bắt đầu luyện tập các động tác phức tạp hơn. Cửu Linh cố gắng điều chỉnh nhịp thở, cảm nhận từng huyệt đạo, vận dụng y thuật kết hợp với võ công cơ bản. Lục Thiên Dạ đứng bên cạnh, từng bước điều chỉnh, chỉ dẫn tỉ mỉ.

“Không được nóng vội. Võ công là nhịp điệu, là sự cân bằng, và còn là sự kiên nhẫn,” hắn nói. “Nếu ngươi luyện thành, sức mạnh không chỉ ở tay mà còn ở tâm trí. Giang hồ luôn thử thách người yếu đuối, nhưng người mạnh mẽ sẽ sống sót và tỏa sáng.”

Cửu Linh nhìn hắn, ánh mắt rực sáng. Cô bắt đầu nhận ra rằng trong con người lạnh lùng kia, ẩn sâu bên dưới là sự quan tâm, thậm chí là dịu dàng mà hiếm khi bộc lộ. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên nơi tim cô – vừa sợ hãi, vừa háo hức, vừa rung động.

Đêm đến, trong ánh đèn dầu lập lòe, Lục Thiên Dạ ngồi bên cô, tay chỉnh lại tư thế cho cô. Cửu Linh cúi đầu, mồ hôi ướt đẫm trán. Hắn đặt tay lên vai cô một lúc, giọng trầm: “Ngươi sẽ cần sức mạnh và sự khéo léo. Nhưng ngoài võ công, còn có những thứ khác – sự quyết đoán, và đôi khi là trái tim.”

Cửu Linh đỏ mặt, cúi xuống, tim đập mạnh. Cô không dám nhìn thẳng vào hắn, nhưng bên trong lại rộn ràng một cảm giác khó tả. Cô nhận ra rằng hành trình này không chỉ là võ công, mà còn là học cách tin tưởng, đồng hành, và cảm nhận tình cảm.

Bỗng, một tiếng động từ cửa sổ vang lên, khiến cả hai giật mình. Một bóng người lướt qua, nhanh nhẹn như gió. Lục Thiên Dạ đứng dậy, mắt quét khắp phòng, tay chạm kiếm. Cửu Linh lùi lại một bước, tim đập thình thịch.

“Có kẻ muốn lấy bí kíp!” Hắn nói, giọng trầm lạnh. “Ngươi phải bình tĩnh. Đây mới chỉ là bước đầu. Bí kíp chưa lộ diện, nhưng đã có kẻ để ý.”

Cả hai lặng im, chỉ nghe tiếng gió rít và mưa rừng xa xa. Cửu Linh cảm nhận tim mình đập mạnh, vừa lo lắng vừa háo hức. Hành trình tìm kiếm bí kíp “Thiên Linh Chưởng” đã chính thức bước sang giai đoạn nguy hiểm thực sự. Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra rằng tình cảm giữa cô và Lục Thiên Dạ đang âm thầm phát triển, từng ánh nhìn, từng cử chỉ, đều dần trở nên quan trọng.

Đêm đó, trong ngôi làng bí ẩn, ánh lửa lập lòe, giọng nói trầm của Lục Thiên Dạ và nhịp thở dồn dập của Cửu Linh hòa cùng tiếng mưa ngoài trời. Mọi thứ đều yên lặng nhưng đầy căng thẳng, đầy bí ẩn, mở ra một chương mới trong hành trình giang hồ – nơi võ công, nguy hiểm và tình yêu đồng hành song song, tạo nên những thử thách và trải nghiệm không thể nào quên.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×