Buổi sáng đầu xuân ở thị trấn Trà Dư vẫn còn chìm trong sương mỏng, nắng nhẹ xuyên qua kẽ lá tạo thành những dải sáng nhảy múa trên con đường lát đá nhỏ dẫn vào làng. Tiếng chim hót vang từ những cây hoa đào bên đường, hòa cùng hơi thở se lạnh còn sót lại của mùa đông, khiến cảnh vật trở nên vừa tĩnh lặng vừa sống động.
Lâm Thanh Thư khoác chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, bước đi chậm rãi trên con đường dẫn đến vườn trà phía sau nhà. Cô dừng lại vài bước, cúi người nhặt một cánh hoa đào rơi, ngón tay mềm mại chạm vào nhụy hoa còn đẫm sương. Mỗi cánh hoa như một nỗi niềm dịu dàng, khiến lòng cô khẽ rung lên một cảm giác bình yên khó tả.
Thanh Thư sinh ra trong một gia đình bình thường, bố mẹ cô làm nghề làm trà, nhà nhỏ nhưng gọn gàng, luôn tỏa ra mùi trà thơm thoang thoảng. Từ nhỏ, cô đã quen với những ngày tháng bình yên ấy: buổi sáng ngồi bên khung cửa sổ đọc sách, buổi trưa theo mẹ ra vườn thu hoạch lá trà non, buổi chiều nghe tiếng suối róc rách sau nhà. Những điều nhỏ nhặt ấy, dường như vô hình, lại là liều thuốc chữa lành những vết sẹo tinh thần mà tuổi thơ đã để lại.
Hôm nay, như mọi ngày, Thanh Thư mang giỏ đi khắp vườn trà để kiểm tra những chồi trà non. Khi đi đến bãi cỏ gần con suối nhỏ, một tiếng rên rỉ nhẹ vang lên khiến cô giật mình. Thanh Thư dừng lại, nhìn quanh, và thấy một chú chim nhỏ màu nâu vàng đang nằm im trên bãi cỏ, đôi cánh rung rinh, dường như bị thương.
“Chim… sao cậu lại ở đây?” cô khẽ gọi, giọng nhẹ nhàng như sợ làm chú chim sợ hãi. Cô quỳ xuống, từ từ đưa tay ra. Chú chim không bay đi, chỉ rên rỉ yếu ớt, đôi mắt lấp lánh sự sợ hãi và đau đớn. Thanh Thư khẽ hít một hơi dài, nhẹ nhàng nhặt chú chim lên, đặt vào lòng bàn tay, cảm nhận nhịp tim nhỏ bé đang run rẩy.
Cô mang chú chim về nhà, chuẩn bị khăn mềm và nước ấm để rửa vết thương. Từng thao tác chậm rãi, cẩn thận, lòng cô dường như hòa cùng nhịp thở của sinh vật bé nhỏ ấy. Khi chú chim nhấp một ngụm nước, đôi mắt nhìn cô như thể hiểu được sự quan tâm. Thanh Thư mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim.
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Thanh Thư nghe tiếng vó ngựa lộc cộc từ con đường phía đông dẫn vào vườn trà. Cô ngẩng đầu lên, thấy một chàng trai đứng trên yên ngựa, mặc áo màu lam nhạt, dáng người trầm mặc nhưng thanh tao. Đôi mắt anh nhìn chăm chú vào cô và chú chim, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu lắng, khiến cô bất giác chùng bước.
Chàng trai tiến lại gần, giọng trầm ấm nhưng nhẹ nhàng:
“Cô… cô gái, có cần tôi giúp không?”
Thanh Thư lắc đầu, hơi bối rối:
“Không, cảm ơn. Tôi chỉ là muốn chăm sóc… chú chim này thôi.”
Anh mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy có vẻ trầm tư, dường như đang nhìn thấu một điều gì đó bên trong cô. Anh cúi người xuống, ánh mắt lướt qua từng cử chỉ của cô, rồi nhẹ nhàng nói:
“Đôi khi, sự quan tâm của một người nhỏ bé cũng đủ để chữa lành nhiều tổn thương.”
Lời nói ấy khiến Thanh Thư giật mình, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp lạ thường. Cô chỉ gật nhẹ, không biết phải trả lời thế nào. Anh đứng dậy, nhìn chú chim trong tay cô, rồi gật đầu:
“Cẩn thận, vết thương không nên để nhiễm trùng. Tôi sẽ chờ ở đây nếu cần.”
Với sự dịu dàng và điềm tĩnh ấy, chàng trai ấy khiến cô cảm thấy an tâm một cách lạ thường, như thể một làn gió mát thổi vào tim sau những ngày mệt mỏi. Thanh Thư cảm ơn anh bằng một nụ cười nhỏ, rồi quay lại chăm sóc chú chim.
Buổi trưa, ánh nắng xuyên qua tán lá tạo thành những dải sáng lung linh trên vườn trà. Thanh Thư ngồi bên suối, lau nhẹ đôi cánh nhỏ của chim, lòng bỗng tràn ngập một cảm giác yên bình. Cô nhìn chú chim nhấp nháy đôi mắt trong suốt, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều tạm dừng lại, chỉ còn lại khoảnh khắc hiện tại và sự dịu dàng bao quanh.
Không lâu sau, chàng trai – Vương Triều An – tiến lại gần. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, không nói gì, chỉ im lặng quan sát. Thanh Thư thoáng chút bối rối, nhưng cảm giác đó lại không khiến cô khó chịu. Sự im lặng của anh như một bản nhạc nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng sâu lắng.
“Cậu tên gì?” anh hỏi, giọng vẫn trầm ấm, đôi mắt nhìn thẳng vào cô.
“Lâm Thanh Thư.” cô trả lời, giọng nhỏ nhẹ.
“Vương Triều An.” Anh nói, và dường như tự nhiên, ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn. Hai người chỉ ngồi đó, bên suối, lắng nghe tiếng chim ríu rít và tiếng nước chảy róc rách. Khoảnh khắc bình yên ấy, dường như mọi lo toan đều tan biến.
Buổi chiều đến, nắng xiên qua tán lá, chiếu lên mái tóc đen nhánh của Thanh Thư. Cô ngẩng đầu nhìn trời, cảm nhận một niềm an yên lạ thường. Vương Triều An đứng lên, cúi người chào cô, rồi quay lưng đi dọc con đường mòn trong vườn trà. Thanh Thư nhìn theo, lòng bỗng dưng nhói lên một cảm giác khó tả – vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Chiều hôm ấy, cô viết vài dòng trong nhật ký, kể lại cuộc gặp gỡ tình cờ với chàng trai ấy. Những dòng chữ mềm mại, nhẹ nhàng như hơi thở, mang theo cả niềm vui và sự tò mò: “Có những người, dù mới gặp, nhưng lại khiến trái tim mình rung động một cách dịu dàng.”
Đêm xuống, thị trấn Trà Dư chìm trong sương mờ, ánh đèn lồng lung linh phản chiếu trên con đường lát đá. Thanh Thư ngồi bên cửa sổ, nhìn ra vườn trà, nghĩ về chàng trai trầm lặng hôm nay. Cô mỉm cười khẽ, cảm giác trong lòng nhẹ nhõm như được giải thoát khỏi những ưu phiền cũ. Một cảm giác yên bình lan tỏa, dịu dàng và ấm áp, như thể mùa xuân đã thật sự bắt đầu trong trái tim cô.
Trong đêm thanh vắng, có một tiếng chim ríu rít vọng từ vườn trà, và cô biết rằng, có những khoảnh khắc, sự quan tâm nhỏ bé cũng đủ để chữa lành trái tim. Cô nhắm mắt lại, để cho gió đêm mang theo hương trà và hoa đào len lỏi vào tâm hồn, nhẹ nhàng xoa dịu những thương tổn cũ, mở ra một khởi đầu mới…