hoa trà thầm lặng

Chương 10: Buổi Chiều Bất Ngờ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, trời Trà Dư trong xanh, gió nhẹ thổi qua từng tán trà, mang theo hương thơm ngọt ngào của những bông trà mới nở. Lâm Thanh Thư đang ngồi bên hiên nhà, nhâm nhi tách trà nóng, tận hưởng cảm giác bình yên sau một buổi sáng hái trà và chơi trò “ném lá trà” cùng Triều An.

Chú chim nhỏ hôm nay ríu rít bay quanh, nhảy nhót trên vai cô, khiến cô cười khẽ. Cảm giác bình dị, ấm áp lan tỏa khắp tâm hồn cô.

Bất chợt, tiếng vó ngựa vang lên từ con đường mòn quen thuộc. Thanh Thư ngẩng đầu, và ngay lập tức thấy Vương Triều An đang tiến lại gần. Nhưng hôm nay, trên tay anh không phải giỏ trà hay áo khoác, mà là một chiếc hộp nhỏ gói cẩn thận bằng giấy nâu.

“Thanh Thư…” Anh gọi nhẹ, giọng trầm ấm. “Hôm nay, tôi muốn cho cậu một chút bất ngờ.”

Cô hơi ngạc nhiên, ánh mắt lấp lánh tò mò:

“Bất ngờ gì vậy?”

Triều An cười khẽ, ánh mắt dịu dàng:

“Cậu mở ra sẽ biết.”

Thanh Thư nhận lấy chiếc hộp, bàn tay hơi run run vì hồi hộp. Cẩn thận mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay làm bằng cành trà nhỏ, khéo léo đan kết, và một mảnh giấy nhỏ viết:

"Dành cho cô – người mang đến bình yên trong trái tim tôi."

Cô nhìn Triều An, tim bỗng nhói lên, ánh mắt ươn ướt nhưng tràn đầy niềm vui. Giọng cô nhỏ nhẹ:

“Anh… tự làm sao?”

Triều An gật đầu, ánh mắt dịu dàng:

“Đúng vậy. Tôi muốn cậu luôn mang theo một chút bình yên của vườn trà, dù đi đâu cũng nhớ về những khoảnh khắc chúng ta ở bên nhau.”

Thanh Thư không biết nên nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm tay anh, giọng nghẹn ngào nhưng ấm áp:

“Cảm ơn anh… Tôi sẽ luôn trân trọng.”

Khoảnh khắc ấy, ánh nắng chiều rọi qua vườn trà, tạo thành những dải sáng lung linh trên mặt đất. Không cần lời nói hoa mỹ, chỉ cần sự quan tâm, tình cảm dịu dàng, và nụ cười của nhau, đã đủ khiến trái tim cả hai hòa nhịp.

Sau đó, Triều An kéo cô đi dạo quanh vườn, tay trong tay, ánh mắt dịu dàng trao cho nhau những tín hiệu yêu thương. Cô cảm nhận được sự bình yên và ấm áp tràn ngập trong tim, như mọi lo lắng, hiểu lầm trước đây đều tan biến.

Về đến nhà, trong căn phòng nhỏ, Thanh Thư viết vài dòng nhật ký:

“Hôm nay… thật bất ngờ nhưng ấm áp. Chiếc vòng tay bằng cành trà nhỏ không chỉ là món quà, mà còn là lời nhắc nhở rằng bình yên và dịu dàng luôn hiện diện khi ở bên nhau. Có lẽ, mỗi ngày bên Triều An đều là một phép màu nhỏ, chữa lành và làm dịu trái tim tôi.”

Đêm về, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, hương trà thoang thoảng, tiếng chim về đêm ríu rít, Lâm Thanh Thư nhắm mắt lại, cảm nhận rằng, mỗi khoảnh khắc bên Vương Triều An, dù là bất ngờ nhỏ hay bình dị, đều là một phần của mùa xuân trong trái tim cô – nơi tình yêu nhẹ nhàng, ngọt ngào và chữa lành nở hoa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×