hoa trà thầm lặng

Chương 2: Mùa Xuân Trong Vườn Trà


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, sương sớm vẫn còn đọng trên lá trà, ánh nắng len qua tán cây tạo thành những dải sáng lung linh. Lâm Thanh Thư bước ra khỏi nhà, giỏ tay mang theo vài chiếc khăn mềm và bình nước ấm. Cô dự định sẽ kiểm tra vườn trà, xem những chồi non có mọc đều không, đồng thời kiểm tra vết thương của chú chim nhỏ mà cô đã cứu hôm qua.

Chú chim vẫn còn yếu, nhưng đôi cánh đã cử động linh hoạt hơn nhiều. Thanh Thư nhẹ nhàng đặt chú chim lên một chiếc khay nhỏ có lót lá trà, quan sát từng nhịp thở. Khi chú chim nhấp một ngụm nước, cô cảm thấy lòng mình dịu lại. Mỗi sinh vật nhỏ bé mà cô chăm sóc, đều mang lại một niềm vui âm thầm và sâu lắng, khiến cô quên đi những lo âu thường nhật.

Đang chăm chú quan sát, cô nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên từ phía con đường dẫn vào vườn. Lâm Thanh Thư khẽ giật mình, quay lại, và thấy chàng trai ngày hôm qua đang đứng bên lề đường, yên lặng quan sát cô.

“Chào buổi sáng.” anh nói, giọng trầm ấm, như tiếng chuông ngân trong không gian tĩnh lặng.

“Chào buổi sáng… Triều An.” Thanh Thư mỉm cười nhẹ, hơi bối rối khi thấy anh lại xuất hiện. “Anh… anh đến đây làm gì?”

Anh tiến gần hơn, mắt nhìn chăm chú vào chú chim. “Tôi thấy hôm qua cô chăm sóc nó rất cẩn thận. Hôm nay, tôi muốn chắc chắn rằng nó vẫn khỏe.”

Thanh Thư khẽ gật đầu. Sự quan tâm của anh khiến cô cảm thấy ấm áp và an toàn, nhưng cô vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng, không quá gần gũi. “Nó khỏe hơn hôm qua rất nhiều. Cảm ơn anh.”

Triều An ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt dịu dàng quan sát từng cử chỉ của cô. Hai người cùng nhau chăm sóc chú chim, mặc cho tiếng suối róc rách và tiếng gió xào xạc hòa vào một bản nhạc bình yên. Không gian xung quanh như chậm lại, chỉ còn lại khoảnh khắc hiện tại và sự dịu dàng trong tim mỗi người.

Sau khi chú chim được ổn định, Triều An đứng lên, nhìn ra vườn trà xanh mướt:

“Cậu trồng trà từ khi nào?”

“À… từ khi còn bé. Gia đình tôi làm trà, tôi cũng học cách chăm sóc từng chồi trà non. Mỗi mùa, khi nhìn những chồi non nở ra, tôi lại thấy vui… và yên tâm.” Thanh Thư trả lời, giọng nhẹ nhàng như nói với chính mình.

Triều An nhíu mày một cách trầm tư, rồi mỉm cười:

“Nhìn cách cậu quan tâm từng chi tiết nhỏ… tôi có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong tâm hồn cậu. Nó khiến người khác cũng muốn dịu lại.”

Lời nói ấy làm Thanh Thư đỏ mặt, nhưng trong lòng lại thấy một niềm vui lạ thường. Cô cảm nhận được sự chân thành, không hề cầu kỳ hay khoa trương, chỉ là ánh mắt, lời nói, và cách anh quan sát thế giới xung quanh.

Buổi trưa, ánh nắng xiên qua tán trà, tạo thành những mảng sáng vàng rực rỡ trên mặt đất. Triều An đề nghị:

“Cậu có muốn thử hái lá trà non cùng tôi không? Tôi muốn học cách chăm sóc trà như cậu.”

Ban đầu Thanh Thư hơi ngạc nhiên, nhưng rồi mỉm cười gật đầu. “Được thôi. Nhưng anh phải nghe theo hướng dẫn của tôi, nếu không, lá trà sẽ bị hỏng.”

Anh cười, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú: “Vậy tôi sẽ nghe lời.”

Hai người cùng nhau đi qua những hàng trà xanh mướt, Thanh Thư hướng dẫn cách chọn lá non, cách bẻ nhẹ nhàng để không làm gãy cành. Triều An chăm chú quan sát, lắng nghe từng lời cô nói, và đôi khi ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô, như muốn ghi nhớ từng chi tiết nhỏ.

“Cậu rất kiên nhẫn.” Triều An nhận xét sau một lúc.

“Vì trà cũng kiên nhẫn với con người. Nếu không kiên nhẫn, không thể có chén trà ngon.” Thanh Thư đáp, đôi mắt lấp lánh niềm vui.

Khoảnh khắc ấy, giữa mùi trà thoang thoảng và ánh nắng nhẹ, hai người cười với nhau. Nụ cười không cần lời, nhưng lại mang theo sự đồng điệu trong tâm hồn. Mọi thứ xung quanh như hòa vào nhịp điệu yên bình của họ: tiếng chim ríu rít, gió thổi qua lá trà, ánh nắng ấm áp trên da thịt.

Chiều đến, Triều An đứng bên cổng vườn trà, nhìn Thanh Thư chuẩn bị bữa trưa đơn giản: cơm, vài món rau và một ít trà. Anh chậm rãi nói:

“Cậu có muốn tôi ở lại ăn cùng không?”

Thanh Thư hơi ngạc nhiên, nhưng rồi nở nụ cười: “Được, nhưng chỉ là bữa trưa bình thường thôi.”

Bữa trưa diễn ra trong sự im lặng thoải mái, chỉ có tiếng dao thớt khẽ vang và tiếng chim ríu rít bên ngoài. Triều An ăn chậm rãi, quan sát cách Thanh Thư đặt từng món ăn trên bàn, cách cô mỉm cười khi chú chim nhỏ nhảy lên khay.

“Cậu làm cho mọi thứ xung quanh trở nên sống động hơn.” Anh nói, giọng trầm ấm nhưng nhẹ nhàng.

Thanh Thư khẽ đỏ mặt, nhưng lòng lại thấy vui. Cô nhận ra rằng, có những người dù mới gặp, nhưng ánh mắt và sự quan tâm của họ có thể khiến người khác cảm thấy bình yên và ấm áp.

Buổi chiều trôi qua chậm rãi. Triều An giúp cô quét lá khô, chăm sóc vườn trà, và khi hoàng hôn buông xuống, cả hai đứng bên bờ suối, nhìn những dải nắng cuối ngày lướt qua mặt nước. Khoảnh khắc ấy, cả hai đều im lặng, cảm nhận sự yên bình lan tỏa trong tim.

Khi Triều An rời đi, anh quay lại, giọng trầm ấm:

“Sẽ đến thăm cậu nữa. Và… tôi muốn biết nhiều hơn về cô.”

Thanh Thư nhìn theo bóng anh khuất dần trên con đường mòn, lòng bỗng dưng nhói lên một cảm giác vừa lạ vừa quen. Cô mỉm cười, biết rằng cuộc gặp gỡ hôm nay không chỉ là tình cờ, mà là khởi đầu cho một hành trình dịu dàng, nơi những trái tim từng tổn thương sẽ tìm thấy sự chữa lành trong nhau.

Trong căn phòng nhỏ, cô viết vài dòng vào nhật ký:

“Hôm nay… một ngày thật bình yên. Có những người xuất hiện không ồn ào, nhưng lại khiến lòng mình ấm áp đến lạ thường. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hôm nay, tôi thật sự cảm thấy yên bình.”

Đêm đến, thị trấn Trà Dư chìm trong sương mờ, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, rọi lên bàn tay cô đang đặt lên trang nhật ký. Thanh Thư nhắm mắt lại, để cho hương trà, tiếng chim, và ánh sáng dịu dàng của buổi chiều tràn vào tâm hồn. Một khởi đầu mới vừa chớm nở, và trong lòng cô, một niềm hy vọng dịu dàng bắt đầu lan tỏa – rằng mùa xuân này, trái tim cô sẽ không còn đơn độc.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×