Sáng hôm sau, sương mờ vẫn còn lơ lửng trên các tán trà, nhưng không khí đã ngọt ngào hơn hẳn, như thể mùa xuân vừa thức giấc trọn vẹn. Lâm Thanh Thư bước ra vườn, tay cầm chiếc giỏ nhỏ để nhặt lá trà già, chuẩn bị cho một ngày hái trà.
Chú chim nhỏ hôm qua đã khỏe hẳn, bay lượn quanh vườn, tiếng ríu rít hòa với tiếng nước suối róc rách. Thanh Thư mỉm cười nhìn nó, cảm giác bình yên lan tỏa trong lòng.
Chưa kịp cúi xuống hái lá trà, cô đã nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc quen thuộc vang lên từ con đường dẫn vào vườn. Thanh Thư ngẩng đầu, và như mọi ngày, Vương Triều An xuất hiện, dáng người cao ráo, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
“Buổi sáng tốt lành, Thanh Thư.” Anh nói, giọng trầm ấm như tiếng suối chảy nhẹ, khiến không gian quanh họ bỗng nhiên tĩnh lại.
“Chào anh… Triều An.” Thanh Thư gật đầu, nụ cười nhẹ nhõm như một tia nắng đầu xuân. “Hôm nay anh lại đến sao?”
Triều An cười, ánh mắt lấp lánh một vẻ tinh nghịch hiếm thấy. “Tôi nghe nói hôm nay là ngày hái lá trà non tốt nhất trong tuần, nên muốn đến… cùng cô học hỏi thêm.”
Thanh Thư nhướng mày, nửa nghiêm nghị, nửa hài hước: “Học hỏi? Tôi sợ anh sẽ làm lá trà hỏng đấy.”
Anh chỉ mỉm cười, không nói gì thêm, rồi cúi xuống nhặt một cành trà non, cố gắng bẻ thật nhẹ nhàng theo hướng dẫn của cô. Thanh Thư đứng bên cạnh, quan sát từng cử chỉ, nhưng đôi môi không ngừng mỉm cười. Anh trông chăm chú, nhưng đôi lúc hơi vụng về, khiến cô thấy một sự đáng yêu khó tả.
“Đây, như thế mới đúng.” Thanh Thư nói, nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh, điều chỉnh lực bẻ lá. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ chạm nhau, và cả hai đều cảm thấy một sự rung động rất nhẹ nhưng rõ rệt.
Buổi trưa, khi ánh nắng chiếu xiên qua tán lá, cả hai nghỉ chân bên gốc cây hoa đào. Thanh Thư rút ra chiếc khăn bông, lau mồ hôi cho anh, nhưng cô lại không để ý, chính tay mình cũng chạm vào vai anh. Triều An liếc nhìn, ánh mắt dịu dàng, nhưng nụ cười trên môi vẫn mang chút tinh nghịch:
“Cảm ơn… nhưng cậu không cần phải quá cẩn thận.”
“Vậy mà tôi vẫn muốn.” Thanh Thư trả lời, giọng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường.
Chiều đến, hai người cùng nhau thu hoạch lá trà xong, Thanh Thư dẫn anh đến con suối nhỏ bên vườn, nơi chú chim đang đùa nghịch trên những viên đá. Triều An quỳ xuống, nhìn chú chim, ánh mắt dịu dàng như muốn ghi nhớ từng khoảnh khắc. Thanh Thư đứng sau lưng, nhìn anh, lòng ấm áp: anh không cần làm gì lớn lao, chỉ cần ở đây, bình yên, đã khiến cô hạnh phúc.
Đột nhiên, chú chim bay vụt lên, đáp xuống vai Triều An. Anh hơi giật mình, nhưng không hề sợ hãi, chỉ lặng lẽ mỉm cười nhìn chú chim. Thanh Thư bật cười, tiếng cười trong trẻo vang lên giữa vườn trà:
“Anh ấy có vẻ thích anh đấy.”
Triều An quay sang, ánh mắt dịu dàng: “Có thể… nhưng tôi cũng thích nó.”
Khoảnh khắc đó, cả hai cười, tiếng cười hòa cùng gió, mùi trà, và hương hoa đào. Bình yên lan tỏa, nhẹ nhàng, như thể tất cả những lo toan của thế giới bên ngoài đều tan biến.
Chiều tối, khi ánh nắng hoàng hôn nhạt dần, Triều An đứng lên, nhìn ra khoảng trời tím vàng. Anh quay lại nhìn Thanh Thư:
“Hôm nay… thật vui. Cảm ơn cô đã để tôi cùng trải qua một ngày dịu dàng như thế này.”
Thanh Thư mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự ấm áp: “Tôi cũng vậy… ngày hôm nay thật bình yên.”
Trước khi rời đi, Triều An hạ giọng:
“Tôi sẽ trở lại. Còn rất nhiều điều tôi muốn học hỏi từ cô… và… tôi muốn hiểu cô hơn.”
Thanh Thư nhìn theo bóng anh khuất dần trên con đường mòn, lòng bỗng dưng nhói lên một cảm giác vừa lạ vừa quen. Cô mỉm cười, biết rằng những ngày bình dị, dịu dàng này, chính là sự khởi đầu cho một mối quan hệ sẽ chữa lành trái tim từng tổn thương của cả hai.
Đêm về, thị trấn Trà Dư chìm trong sương mỏng, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, rọi lên trang nhật ký của Thanh Thư. Cô viết:
“Hôm nay… thật đẹp. Những điều nhỏ bé, những khoảnh khắc dịu dàng, đều khiến trái tim tôi rung động. Có lẽ, mùa xuân này không chỉ là thời gian của hoa nở, mà còn là mùa trái tim tôi bắt đầu mở ra với sự dịu dàng và hy vọng.”
Và trong căn phòng nhỏ ấy, với hương trà, tiếng chim, và ánh sáng dịu dàng của buổi tối, Lâm Thanh Thư nhắm mắt lại, cảm nhận rằng, cuộc sống đôi khi không cần những biến cố lớn lao, chỉ cần những khoảnh khắc bình dị, giản đơn, nhưng đủ để chữa lành tâm hồn.