Ngày hôm sau, trời vẫn se lạnh nhưng ánh nắng dịu dàng xuyên qua tán lá trà, chiếu lên mặt đất những mảng sáng lấp lánh. Lâm Thanh Thư bước ra vườn, tay cầm giỏ, lòng hứng khởi vì hôm nay là ngày hái trà theo kế hoạch của cô. Chú chim nhỏ hôm qua đã khỏe mạnh, nhảy nhót trên các cành trà, ríu rít như ca khúc chào buổi sáng.
Khi Thanh Thư đang cúi xuống chọn từng chồi trà non, tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên quen thuộc từ con đường mòn dẫn vào vườn. Cô ngẩng đầu, và thật bất ngờ, thấy Vương Triều An đang đứng cạnh một nhóm người lạ mặt. Họ mặc trang phục quý tộc, bước đi tự tin, ánh mắt sắc bén, dường như đang tìm kiếm ai đó.
Triều An nhìn thấy cô, vội vàng tiến lại. “Thanh Thư, đây là…” Anh quay sang giới thiệu nhanh, nhưng cô chưa kịp nghe hết thì một người trong nhóm lên tiếng, giọng nghiêm nghị:
“Người của gia đình Triều An à? Chúng ta đang tìm anh.”
Triều An hơi cúi người, vẻ mặt trầm tư, rồi nhìn Thanh Thư:
“Đừng lo… họ chỉ là người đến bàn chuyện gia đình.”
Thanh Thư gật đầu, nhưng trong lòng bỗng chùng xuống một chút. Cô không quen với những tình huống rắc rối, và cảm giác lo lắng len lỏi, khiến cô thấy tim hơi nặng. Cô cúi xuống hái lá trà, cố tỏ ra bình thường, nhưng không giấu nổi ánh mắt lo âu.
Sau khi nhóm người rời đi, Triều An quay sang cô, ánh mắt dịu dàng:
“Xin lỗi vì khiến cô lo lắng. Họ chỉ muốn bàn chuyện gia đình tôi, không liên quan đến cô.”
Thanh Thư khẽ gật đầu, cố nở nụ cười, nhưng trong lòng vẫn còn chút băn khoăn. “Vậy… mọi việc ổn chứ?”
Triều An mỉm cười, giọng trầm ấm: “Ổn. Cậu đừng để ý, cứ yên tâm hái trà thôi.”
Cô nhìn anh, thấy ánh mắt trầm tư của anh, và chợt nhận ra rằng, ngay cả những người trầm lặng và bình yên như anh cũng có những nỗi niềm riêng, những trách nhiệm mà cô chưa thể chia sẻ. Cô cảm thấy trái tim mình vừa lo lắng, vừa muốn ở bên anh nhiều hơn, để an ủi và đồng hành.
Buổi chiều, khi ánh nắng xiên qua tán trà, Thanh Thư và Triều An cùng nhau thu hoạch lá trà. Không khí vẫn nhẹ nhàng, nhưng có chút ngượng ngùng. Triều An thỉnh thoảng liếc nhìn cô, ánh mắt lo lắng, nhưng không nói gì thêm. Thanh Thư nhìn theo anh, cảm giác trong lòng dịu đi phần nào, vì dù có hiểu lầm nhỏ hay khó khăn, sự hiện diện của anh vẫn khiến cô bình yên.
Khi hai người ngồi nghỉ dưới gốc cây hoa đào, Triều An nhẹ nhàng rút ra chiếc khăn bông, lau mồ hôi cho Thanh Thư. Cô nhìn anh, nụ cười nhạt nhòa:
“Cảm ơn anh… hôm nay tôi thấy… hơi lo lắng.”
Anh nhẹ nhàng cầm tay cô, ánh mắt trầm lắng nhưng dịu dàng:
“Đừng lo. Tôi sẽ luôn ở bên để bảo vệ cô. Dù chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không để cô phải lo một mình.”
Lời nói ấy khiến trái tim Thanh Thư ấm lại, những lo lắng bỗng tan biến. Cô mỉm cười, cảm giác dịu dàng lan tỏa trong lòng, như một dòng suối nhẹ nhàng cuộn trôi mọi muộn phiền.
Chiều tối, khi ánh hoàng hôn chiếu xiên qua tán trà, cả hai đứng nhìn ra khoảng trời tím vàng. Triều An quay sang, giọng trầm ấm:
“Hôm nay… cảm ơn cô đã ở bên. Nhờ có cô, tôi thấy nhẹ nhõm hơn.”
Thanh Thư nhìn theo bóng anh khuất dần trên con đường mòn, tim nhói lên một cảm giác vừa quen vừa lạ. Cô biết rằng, những thử thách nhỏ, những hiểu lầm nhẹ, không thể làm xa cách hai trái tim đang dần đồng điệu.
Trong căn phòng nhỏ, cô viết vào nhật ký:
“Hôm nay… có chút lo lắng, nhưng cuối cùng mọi thứ lại trở về bình yên. Có lẽ, sống trong sự dịu dàng và quan tâm lẫn nhau, ngay cả những hiểu lầm nhỏ cũng trở nên không đáng sợ.”
Đêm xuống, thị trấn Trà Dư chìm trong sương mỏng, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, rọi lên bàn tay cô đang đặt lên trang nhật ký. Lâm Thanh Thư nhắm mắt lại, để cho hương trà, tiếng chim, và ánh sáng dịu dàng của buổi tối xoa dịu mọi lo lắng, mở ra một khởi đầu mới – nơi mùa xuân không chỉ là sự khởi đầu của thiên nhiên, mà còn là mùa của những trái tim biết chữa lành nhau.