hoa trà thầm lặng

Chương 6: Hiểu Lầm Nhẹ và Nụ Cười Dịu Dàng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, sương vẫn còn đọng trên các tán trà, nhưng ánh nắng vàng nhạt nhanh chóng chiếu qua từng kẽ lá, khiến vườn trà tràn đầy sức sống. Lâm Thanh Thư bước ra ngoài, giỏ tay cầm theo vài chiếc khăn nhỏ và bình nước ấm, chuẩn bị cho một ngày hái trà.

Chú chim nhỏ đã khỏe hẳn, bay lượn quanh vườn, đôi khi đáp xuống vai Thanh Thư khiến cô bật cười khẽ. Cô cảm thấy lòng mình bình yên đến lạ.

Đang cúi xuống hái lá trà, cô nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc từ con đường dẫn vào vườn. Nhìn lên, cô thấy Vương Triều An đang tiến lại gần, bên cạnh anh là một cô gái mặc áo hồng nhạt, dáng vẻ xinh xắn và hoạt bát. Thanh Thư hơi giật mình, ánh mắt vô thức dừng lại ở họ.

Triều An giới thiệu:

“Thanh Thư, đây là Đàm Ngọc, cô ấy là bạn cùng học với tôi từ nhỏ. Hôm nay cô ấy ghé thăm tôi.”

Thanh Thư mỉm cười xã giao, nhưng trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác lo lắng, hơi gợn buồn mà cô không muốn thừa nhận. Cô cố gắng tập trung vào việc hái lá trà, nhưng ánh mắt vẫn thoáng nhìn Triều An và Đàm Ngọc.

Đàm Ngọc vui vẻ:

“Chào cô, tôi nghe Triều An nhắc nhiều về cô. Hôm nay được gặp trực tiếp thật vui!”

Thanh Thư gật đầu nhẹ, giọng dịu dàng:

“Chào cô, tôi cũng rất vui khi được gặp.”

Cả buổi sáng, Triều An tỏ ra bận rộn hướng dẫn Đàm Ngọc cách hái lá trà đúng cách. Thanh Thư lặng lẽ làm việc bên cạnh, cố không để ánh mắt mình bị lộ sự lo lắng. Nhưng khi Triều An cười và nói chuyện thân thiết với Đàm Ngọc, cô vẫn không khỏi cảm thấy một chút gợn buồn trong lòng.

Sau khi thu hoạch xong, cả ba cùng ngồi nghỉ dưới gốc cây hoa đào, ánh nắng chiếu xiên qua tán trà, tạo nên những mảng sáng lung linh. Triều An nhận ra Thanh Thư có vẻ lặng lẽ hơn bình thường, ánh mắt thoáng buồn. Anh nghiêng người gần cô, giọng dịu dàng:

“Cậu có sao không? Hình như… hôm nay cậu có vẻ bối rối.”

Thanh Thư lắc đầu, cố mỉm cười:

“Không sao đâu… chỉ là… hơi bất ngờ thôi.”

Triều An nắm tay cô, ánh mắt tràn đầy sự chân thành:

“Đừng lo lắng. Tôi chỉ quan tâm đến cậu thôi. Dù có ai bên cạnh tôi hôm nay, thì trái tim tôi vẫn luôn nhớ đến cậu.”

Những lời nói ấy như một luồng ánh sáng dịu dàng xuyên qua lòng Thanh Thư, xua tan mọi hiểu lầm nhỏ nhoi. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn đầy niềm tin:

“Tôi… tin anh.”

Đàm Ngọc cười khẽ, nhận thấy không khí giữa họ ấm áp và dịu dàng, nên không nói gì, chỉ ngồi quan sát, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch nhưng tôn trọng không gian của hai người.

Buổi chiều, Triều An cùng Thanh Thư ra suối, thả những chiếc lá trà trôi trên mặt nước, chơi đùa với chú chim. Không còn sự lo lắng hay hiểu lầm, chỉ còn lại sự dịu dàng và bình yên. Thanh Thư bật cười khẽ khi Triều An vụng về nhặt đá ném vào mặt nước, cố làm cho lá trà trôi nhanh hơn.

Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy niềm vui:

“Cười đi, cười thật tươi. Tôi thích nhìn nụ cười của cậu.”

Thanh Thư đỏ mặt, giọng nhỏ:

“Tôi cũng thích… khi ở bên anh, tôi cảm thấy thật bình yên.”

Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng cuối ngày rọi lên vườn trà, khiến mọi thứ như phủ một màu vàng ấm áp. Triều An đứng lên, giọng trầm ấm:

“Hôm nay… tuy có chút hiểu lầm nhỏ, nhưng nhờ có cậu, tôi lại thấy lòng mình thật nhẹ nhàng. Cảm ơn cậu, Thanh Thư.”

Thanh Thư nhìn theo bóng anh khuất dần trên con đường mòn, lòng tràn ngập cảm giác ấm áp. Cô biết rằng, dù có những thử thách nhỏ, những hiểu lầm, chỉ cần sự tin tưởng và chân thành, mọi thứ đều có thể được chữa lành.

Đêm về, trong căn phòng nhỏ, cô viết vài dòng nhật ký:

“Hôm nay… là một ngày đặc biệt. Một chút hiểu lầm, một chút bối rối… nhưng nhờ có anh, tôi lại thấy bình yên và ấm áp hơn. Có lẽ, sống trong sự dịu dàng và quan tâm lẫn nhau, trái tim sẽ luôn tìm thấy cách chữa lành mọi nỗi lo.”

Và trong ánh trăng dịu dàng, tiếng chim về đêm, cùng hương trà thoang thoảng, Lâm Thanh Thư nhắm mắt lại, cảm nhận rằng, mỗi khoảnh khắc bên Vương Triều An, dù nhỏ bé hay thử thách, đều là một phần của mùa xuân trong trái tim cô – nơi tình yêu nhẹ nhàng, dịu dàng, và chữa lành nở hoa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×