Buổi sáng hôm sau, không khí trong lành và ngọt ngào của mùa xuân tràn khắp vườn trà. Lâm Thanh Thư bước ra ngoài, giỏ tay cầm theo bình nước ấm và vài chiếc khăn nhỏ, chuẩn bị hái lá trà. Những chồi trà non nhấp nhô theo gió, ánh nắng xiên qua tán lá, tạo nên những mảng sáng lung linh.
Chú chim nhỏ từ sáng đã ríu rít bay quanh, khiến Thanh Thư bật cười khẽ. Cô cảm thấy lòng mình như được thanh lọc, dịu dàng đến lạ.
Chưa kịp cúi xuống nhặt lá trà, tiếng vó ngựa lộc cộc quen thuộc vang lên từ con đường mòn dẫn vào vườn. Nhìn lên, cô thấy Vương Triều An đang tiến lại gần, tay cầm một giỏ nhỏ đựng vài cành trà non mà anh hái hôm trước. Ánh mắt anh dịu dàng, nụ cười trầm ấm khiến trái tim cô bỗng nhói lên một cảm giác vừa quen vừa mới.
“Chào buổi sáng, Thanh Thư.” Anh nói, giọng trầm ấm như tiếng suối chảy qua đá.
“Chào anh.” Cô đáp, giọng nhỏ nhẹ nhưng ánh mắt ánh lên niềm vui.
Sáng nay, Triều An đề nghị đi ra suối phía sau vườn – nơi chú chim nhỏ hay chơi đùa. Thanh Thư gật đầu, cả hai cùng nhau đi qua những hàng trà xanh mướt. Khoảnh khắc bàn tay họ vô tình chạm nhau khi lấy lá trà, cả hai đều cảm thấy tim mình rung động nhẹ, như một nhịp điệu hòa cùng thiên nhiên xung quanh.
Ra đến suối, Triều An rút từ giỏ ra một vài chiếc lá trà, thả nhẹ trên mặt nước. Anh mỉm cười nhìn Thanh Thư:
“Cậu muốn thử làm trò này không? Thả lá trà và nhìn chúng trôi theo dòng suối… rất thư giãn.”
Thanh Thư cười, ánh mắt lấp lánh:
“Được thôi.”
Cô nhẹ nhàng đặt lá trà lên mặt nước, nhấc tay ra, quan sát từng chiếc lá trôi theo dòng suối. Triều An đứng bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn cô, ánh nắng chiều chiếu qua mái tóc cô, khiến cảnh vật như ngưng đọng.
Đột nhiên, một chiếc lá trà trôi quá nhanh, va vào chân Thanh Thư khiến cô chới với và suýt ngã xuống suối. Triều An vội vàng nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần mình. Khoảnh khắc đó, cả hai đứng sát nhau, tim như đập nhanh hơn. Thanh Thư hơi đỏ mặt, giọng nhỏ:
“Cảm ơn anh… tôi hơi vụng về.”
Triều An mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Không sao. Tôi sẽ luôn ở đây để cậu không bị ngã.”
Cô nhìn vào mắt anh, thấy sự chân thành và ấm áp lan tỏa. Trong khoảnh khắc bình dị ấy, mọi lo lắng, mọi hiểu lầm trước đây đều tan biến. Cô cảm nhận được trái tim mình đang mở ra, chậm rãi đón nhận tình cảm dịu dàng của anh.
Buổi chiều trôi qua trong tiếng chim ríu rít, tiếng suối róc rách và những nụ cười nhỏ nhẹ. Hai người cùng chơi với chú chim, thả những chiếc lá trà trôi trên mặt nước, và thi nhau nhặt đá nhỏ ném vào suối, khiến lá trà trôi nhanh hơn. Tiếng cười của Thanh Thư vang lên trong trẻo, khiến Triều An cũng mỉm cười theo, ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Khi ánh hoàng hôn dần buông, ánh sáng vàng rực rỡ phủ lên vườn trà, Triều An quay sang cô, giọng trầm ấm:
“Hôm nay… thật tuyệt. Cảm ơn cậu đã cho tôi một buổi chiều bình yên như thế này.”
Thanh Thư nhìn theo bóng anh khuất dần trên con đường mòn, lòng dịu lại. Cô nhận ra rằng, chỉ cần sự hiện diện, quan tâm, và dịu dàng, là đủ để chữa lành mọi tổn thương trong trái tim cô.
Về đến nhà, trong căn phòng nhỏ, Thanh Thư viết vài dòng nhật ký:
“Hôm nay… là một ngày thật dịu dàng. Khoảnh khắc bên suối, khi anh nắm tay tôi để tránh ngã, khiến tôi thấy thật bình yên và ấm áp. Có lẽ, sống trong sự quan tâm và dịu dàng, trái tim tôi sẽ luôn tìm thấy cách chữa lành mọi nỗi lo.”
Đêm về, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, hương trà thoang thoảng, tiếng chim về đêm ríu rít, Lâm Thanh Thư nhắm mắt lại, cảm nhận rằng, mỗi khoảnh khắc bên Vương Triều An, dù nhỏ bé hay đơn giản, đều là một món quà quý giá – nơi tình yêu nhẹ nhàng, ngọt ngào và chữa lành nở hoa trong trái tim cô.