hoa trà thầm lặng

Chương 8: Cơn Mưa Bất Chợt


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, trời Trà Dư trong xanh, ánh nắng chiếu qua tán trà, rọi xuống mặt đất những mảng sáng lung linh. Lâm Thanh Thư đang hái lá trà ở phía cuối vườn, chú chim nhỏ ríu rít bay quanh. Không khí trong lành khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm và bình yên.

Đột nhiên, mây kéo đến nhanh, trời chuyển tối, và một cơn mưa mùa xuân bất chợt đổ xuống. Những giọt mưa nhẹ nhàng rơi trên lá trà, tạo thành những tiếng tí tách như bản nhạc du dương. Thanh Thư chưa kịp tìm chỗ trú thì đã bị ướt một chút.

Tiếng vó ngựa vang lên quen thuộc. Nhìn lên, cô thấy Vương Triều An phi ngựa đến, giỏ trà trên vai, áo khoác ướt đẫm mưa nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn cô. Anh vội xuống ngựa, chạy lại với tốc độ nhanh nhưng cẩn thận:

“Thanh Thư! Cậu không sao chứ?”

Cô lắc đầu, nhưng giọng nhỏ:

“Tôi chỉ bị ướt một chút thôi.”

Triều An cười, nhanh chóng cởi áo khoác của mình, phủ lên vai cô:

“Không được, tôi không thể để cậu ướt thế này.”

Thanh Thư nhìn anh, tim nhói lên một cảm giác ấm áp. Những giọt mưa rơi trên mái tóc, trên vai, nhưng ánh mắt và sự quan tâm của anh khiến cô thấy dịu dàng hơn bao giờ hết.

Anh nắm tay cô, dẫn về phía gốc cây lớn gần đó để trú mưa. Khoảnh khắc đứng dưới tán cây, nước mưa nhỏ giọt trên lá rơi xuống cả hai, nhưng không gian vẫn tràn đầy sự ấm áp. Triều An nhìn cô, giọng trầm ấm:

“Cậu biết không, có những lúc bất chợt, cơn mưa khiến mọi thứ trở nên tươi mới… cũng giống như những khoảnh khắc bên cậu vậy, bất ngờ nhưng rất đáng nhớ.”

Thanh Thư đỏ mặt, giọng nhẹ nhàng:

“Cảm ơn anh… nhờ có anh, tôi thấy bình yên.”

Cơn mưa kéo dài khoảng mười phút, nhưng trong khoảng thời gian ấy, hai người đứng bên nhau, im lặng lắng nghe tiếng mưa rơi, tiếng suối chảy và tiếng chim ríu rít. Không cần lời nói nhiều, chỉ cần sự hiện diện của nhau, đã đủ để trái tim cả hai cảm thấy ấm áp và an yên.

Khi mưa tạnh, mặt trời chiếu xiên qua những tán lá, tạo thành những dải sáng lung linh trên mặt đất. Triều An nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt của Thanh Thư, giọng trầm:

“Hôm nay… cơn mưa bất chợt này cũng đẹp nhỉ, giống như cảm giác khi được ở bên cậu.”

Thanh Thư nhìn anh, ánh mắt ánh lên niềm vui và niềm tin:

“Tôi cũng thấy vậy… dường như mọi thứ xung quanh đều trở nên dịu dàng hơn.”

Buổi chiều trôi qua trong tiếng chim ríu rít, tiếng suối róc rách, và ánh nắng vàng trải dài trên vườn trà. Hai người cùng nhau thu hoạch lá trà, trò chuyện nhẹ nhàng, và thưởng thức từng khoảnh khắc bình yên.

Về đến nhà, trong căn phòng nhỏ, Thanh Thư viết vài dòng nhật ký:

“Hôm nay… cơn mưa bất chợt khiến tôi giật mình, nhưng nhờ có anh, tôi thấy ấm áp và bình yên. Có lẽ, cuộc sống cũng giống như cơn mưa mùa xuân, bất ngờ nhưng lại mang theo những khoảnh khắc đẹp và dịu dàng, để trái tim biết cách mở ra và chữa lành.”

Đêm về, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, hương trà thoang thoảng, tiếng chim về đêm ríu rít, Lâm Thanh Thư nhắm mắt lại, cảm nhận rằng, mỗi khoảnh khắc bên Vương Triều An, dù là những bất ngờ nhỏ, cũng đều là một phần của mùa xuân trong trái tim cô – nơi tình yêu nhẹ nhàng, dịu dàng và chữa lành nở hoa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×