hoa trà thầm lặng

Chương 9: Chiều Gió Nhẹ và Trò Chơi Nhỏ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cơn mưa mùa xuân hôm trước, trời Trà Dư trở nên trong xanh hơn bao giờ hết. Ánh nắng xuyên qua từng tán trà, chiếu xuống mặt đất những mảng sáng lung linh. Lâm Thanh Thư bước ra vườn, tay cầm giỏ và vài chiếc khăn nhỏ, chuẩn bị hái lá trà.

Chú chim nhỏ ríu rít bay quanh, đôi khi đáp xuống vai cô khiến cô bật cười khẽ. Cô cảm nhận được sự bình yên đến lạ.

Chưa kịp cúi xuống nhặt lá trà, tiếng vó ngựa vang lên quen thuộc. Nhìn lên, Vương Triều An tiến lại gần, trong tay anh là một chiếc giỏ nhỏ. Nhưng hôm nay, trên mặt anh lại có một chút bụi đất bám từ đường mòn sau cơn mưa, khiến anh trông vừa nghiêm nghị vừa đáng yêu.

“Buổi sáng tốt lành, Thanh Thư.” Anh nói, giọng trầm ấm nhưng ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.

“Chào anh… trông anh hôm nay… có chút bụi bặm.” Thanh Thư mỉm cười, ánh mắt lấp lánh vui nhộn.

Triều An cười khẽ, ánh mắt nhìn cô dịu dàng:

“Bụi bặm cũng không sao, miễn là được ở bên cậu.”

Sau khi thu hoạch lá trà một lúc, Triều An nảy ra ý tưởng vui nhộn:

“Cậu có muốn chơi một trò nhỏ không? Chúng ta thử ‘ném lá trà’ xem ai có thể khiến chiếc lá trôi xa hơn trên suối.”

Thanh Thư bật cười, ánh mắt ánh lên vẻ hứng thú:

“Được thôi! Nhưng tôi cảnh báo trước, tôi khá khéo tay đấy.”

Cả hai chạy ra suối nhỏ phía sau vườn. Anh và cô cùng nhau thả những chiếc lá trà trên mặt nước, thi nhau xem lá nào trôi xa hơn. Những chiếc lá trôi theo dòng nước, đôi khi va vào nhau, khiến cả hai bật cười khanh khách. Tiếng cười hòa với tiếng suối róc rách và tiếng chim ríu rít, tạo nên một khung cảnh đầy sức sống và vui nhộn.

Triều An vụng về nhặt đá ném vào dòng suối để chiếc lá của mình trôi nhanh hơn, còn Thanh Thư tinh nghịch dùng tay hất nước tạo sóng nhỏ, khiến lá trà của anh bị lùi lại. Hai người cười vang, mắt ánh lên niềm vui và sự thích thú trẻ thơ.

Khi trò chơi kết thúc, Triều An nhìn cô, giọng dịu dàng:

“Cậu cười thế này thật đẹp… khiến tôi quên hết mọi lo lắng.”

Thanh Thư đỏ mặt, giọng nhỏ:

“Tôi cũng thấy vui… khi ở bên anh, mọi thứ đều nhẹ nhàng và dễ chịu.”

Chiều tối, khi ánh hoàng hôn trải dài trên vườn trà, hai người cùng nhau thu dọn đồ, trò chuyện về những ngày bình dị phía trước. Không cần lời nói hoa mỹ, chỉ cần sự hiện diện, quan tâm và nụ cười của nhau, là đủ để trái tim cả hai cảm thấy ấm áp và bình yên.

Về đến nhà, trong căn phòng nhỏ, Thanh Thư viết vài dòng nhật ký:

“Hôm nay… thật vui. Trò chơi nho nhỏ bên suối khiến tôi cảm nhận được sự nhẹ nhàng và dịu dàng trong cuộc sống. Khi ở bên Triều An, những khoảnh khắc bình dị nhất cũng trở nên đáng nhớ và quý giá.”

Đêm về, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, hương trà thoang thoảng, tiếng chim về đêm ríu rít, Lâm Thanh Thư nhắm mắt lại, cảm nhận rằng, mỗi khoảnh khắc bên Vương Triều An, dù nhỏ bé, vui nhộn hay đơn giản, đều là một phần mùa xuân trong trái tim cô – nơi tình yêu nhẹ nhàng, ngọt ngào và chữa lành nở hoa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×