Tuyết rơi trắng phủ mái ngói cổ. Gió đêm rét buốt quét qua hành lang Tô phủ, thổi tàn đèn lắc lư như sắp tắt. Trong sảnh chính, đèn dầu sáng leo lét, chiếu lên khuôn mặt mảnh mai của Tô Ngọc Yên, đôi mắt nàng trống rỗng như không còn nước mắt để rơi.
Nàng ngồi đó, y phục đỏ thẫm trải dài dưới đất, thêu hình phượng tung cánh. Người ta nói màu đỏ là màu hỉ, tượng trưng cho phú quý, cho niềm vui ngày cưới. Nhưng hôm nay, sắc đỏ ấy lại như vết máu loang giữa đêm đông, báo hiệu một định mệnh chẳng lành.
Ngoài cửa, tiếng chiêng trống xa dần. Đoàn xe ngựa của hoàng cung đã đến, bánh xe in sâu trên nền tuyết, kéo theo ánh đuốc lập lòe. Một giọng thái giám vang lên khàn khàn, lẫn trong gió lạnh:
“Tô gia tiểu thư Tô Ngọc Yên, thánh chỉ đã ban, lập tức tiến cung, giờ Tý không thể chậm trễ.”
Phụ thân nàng, Tô Hạo Nghi, vốn là Thượng thư bộ Hộ, nay đã đầu bạc, tay run run đỡ lấy nàng dậy. Ánh mắt ông đỏ ngầu, giọng khàn đặc:
“Yên nhi… nếu con không đi, cả nhà Tô thị e khó toàn mạng. Cha không cầu con phú quý, chỉ mong con giữ được mạng mình mà thôi.”
Ngọc Yên cúi đầu, nhìn thấy bàn tay cha nắm chặt lấy tay mình, run rẩy mà cứng rắn. Bên cạnh, mẫu thân nàng, phu nhân Lâm thị, nước mắt rơi không ngừng, cố ghìm tiếng nấc:
“Yên nhi, trong cung là nơi người ta cười bằng môi mà giết nhau bằng lời. Con vào đó… phải học cách cúi đầu, đừng để ai thấy lòng con.”
Nàng khẽ gật, khóe môi run lên nhưng vẫn cố mỉm cười.
“Con hiểu. Cha mẹ, xin người bảo trọng.”
Nói xong, nàng quỳ xuống, dập đầu ba cái, mỗi cái như rạch vào tim mình. Huyết thống, tình thân, từ nay đứt đoạn. Sau đêm nay, nàng không còn là con gái của Tô gia, mà là một nữ nhân trong hậu cung của kẻ mà nàng chưa từng gặp — thiên tử của thiên hạ, người ta gọi là Hoàng đế Lý Thừa Nguyên.
Tiếng cửa mở, gió lạnh ùa vào, cuốn theo hoa tuyết trắng như tơ. Ánh đuốc phản chiếu lên khuôn mặt nàng, khiến sắc đỏ của y phục càng thêm rực rỡ. Thái giám dẫn đầu cung kính cúi người:
“Tô tài nhân, thánh chỉ đã định, mời lên kiệu phượng.”
Ngọc Yên quay đầu lại, nhìn lần cuối. Trong ánh đèn, cha nàng đứng thẳng, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm cũ; mẹ nàng ôm khăn lụa, nước mắt chảy dài. Nàng muốn khắc khoảnh khắc này vào tim, nhưng gió đã cuốn đi hết mọi âm thanh, chỉ còn tiếng tuyết rơi lặng lẽ phủ lên dấu chân.
Đoàn kiệu bắt đầu lăn bánh. Tiếng bánh xe nghiến trên tuyết nghe như tiếng tim rạn. Ngọc Yên vén rèm nhìn ra ngoài — thành Trường An chìm trong sương mù. Phố phường im lìm, chỉ có ánh đèn lồng thoi thóp trước gió.
Mỗi một đoạn đường đi qua là một lần nàng cách xa Tô phủ thêm một chút, cách xa tuổi trẻ, cách xa tự do, cách xa những ngày nàng còn dám mơ mộng.
Nàng chợt nhớ năm mười sáu tuổi, từng đứng bên hồ sen, cười nói với vị hôn phu là con trai của Thừa tướng – Trần Hạo. Hắn từng nói: “Đợi ta thi đỗ Trạng nguyên, ta sẽ cưới nàng, cả đời không để nàng rơi nước mắt.”
Giờ đây, Trần gia đã diệt môn, Trần Hạo bị xử trảm vì “mưu phản”, và nàng – người vị hôn thê – được phong làm phi, chỉ vì dòng máu Tô thị cần một kẻ thế thân gánh tội.
“Người chết không biết đau, chỉ người sống mới chịu khổ.” Nàng nhắm mắt, giọt nước mắt chảy dài rồi đông lại giữa tiết trời băng giá.
Khi đoàn xe đến trước cổng Ngọ Môn, tuyết đã dày đến nửa bàn chân. Ánh đuốc chiếu rực tường son. Từng lớp lính canh đứng thẳng, giáp sắt sáng lạnh. Cánh cổng mở ra, âm thanh nặng nề như tiếng xiềng xích.
Thái giám lại cúi đầu:
“Tài nhân, mời hạ kiệu. Từ đây trở vào, đã là cung cấm.”
Ngọc Yên khẽ nhấc chân, chiếc hài thêu hoa lê ngập trong tuyết. Gió luồn qua cổ áo, lạnh đến tận tim. Nàng ngẩng đầu nhìn lên — trên cao, đèn cung điện vàng rực, chói lóa như ánh dương, nhưng lại lạnh lẽo vô hồn.
Bước qua cổng Ngọ Môn, nàng nghe tiếng cửa sắt khép lại sau lưng. Tiếng “rầm” ấy khiến nàng run lên. Đó là âm thanh của một cánh cửa đời – khép lại tuổi xuân, khép lại tự do, mở ra kiếp sống trong tường son ngọc bích.
Một cung nữ trẻ tiến đến, quỳ gối hành lễ:
“Nô tỳ là Thu Nguyệt, được phân đến hầu hạ Tài nhân. Xin nương nương theo nô tỳ đến Tịnh Tâm điện.”
“Tịnh Tâm…” – Ngọc Yên nhẩm lại, cái tên nghe an nhiên mà lạnh lẽo.
Đoạn đường trong cung dài vô tận. Hai bên là hàng đèn lồng rực đỏ, ánh sáng mờ ảo hắt lên những bức tường cao chót vót, uốn lượn như rồng ngủ. Nàng bước đi giữa hai hàng cung nữ, ai nấy đều cúi đầu, khuôn mặt không một cảm xúc. Mỗi bước chân, tiếng giày nhỏ vang lên đều đều, nghe như tiếng đếm thời gian của một đời người bị giam cầm.
Thu Nguyệt cúi người, giọng nhỏ nhẹ:
“Tài nhân, nô tỳ nghe nói hôm nay Hoàng thượng không ở trong cung, ngài đang thiết triều ở Tuyên Đức điện. Có lẽ phải sáng mai mới đến thăm.”
“Ta không cần biết.” – Giọng Ngọc Yên khàn, lạnh như gió đêm. – “Chỉ cần có chỗ để ngủ là được.”
Thu Nguyệt im lặng, dẫn nàng đến một cung điện nhỏ nép mình sau rừng trúc. So với những điện xa hoa khác, nơi này tĩnh lặng, đèn ít, rèm cũ. Tấm biển gỗ treo trên cao viết hai chữ “Tịnh Tâm” đã phai màu.
Trong phòng, hương đàn phảng phất, trên bàn đặt một chiếc lò sưởi đồng bé nhỏ, ngọn than đỏ hồng yếu ớt.
“Nơi này… thật tĩnh lặng.”
“Dạ. Trước đây là chỗ ở của một cung tần thất sủng, sau đó nàng ấy bệnh mà chết. Từ đó không ai dám đến ở. Hoàng hậu nói để trống, nay đặc biệt ban cho Tài nhân…”
Thu Nguyệt chưa nói hết, Ngọc Yên đã hiểu. “Ban cho” nghe có vẻ nhân từ, thực ra là “vứt bỏ”. Nàng mím môi, tháo phượng quan, gỡ trâm ngọc, từng món nặng nề rơi xuống bàn phát ra tiếng trong trẻo lạnh buốt.
“Ngươi lui ra đi, ta muốn nghỉ.”
“Dạ.”
Thu Nguyệt lui, khép cửa lại. Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió quét qua song cửa. Ngọc Yên ngồi bên bàn, nhìn chén trà đã nguội, tay siết chặt mép áo.
Nàng từng đọc trong sách rằng: “Vào cung như vào biển, biển sâu không thấy đáy.” Giờ đây, mới hiểu hết nghĩa. Mỗi người đàn bà trong cung là một con thuyền nhỏ, trôi giữa sóng quyền mưu. Ai yếu, ai mềm, đều bị nhấn chìm.
Bỗng ngoài sân vang lên tiếng chuông canh – ba tiếng dài, hai tiếng ngắn. Đó là tín hiệu canh ba, giờ Tý sắp tới. Nàng chợt nhớ lời mẫu thân: “Sau giờ Tý, mọi thứ sẽ đổi khác. Hãy thắp một nén hương, khấn trời giữ lấy linh hồn con.”
Ngọc Yên mở hòm gỗ, lấy ra gói hương do mẹ đưa lúc chia tay. Nàng đốt lên, mùi trầm ấm áp lan tỏa. Khói bay lên, hòa với hơi lạnh thành sương mờ, như có như không. Nàng chắp tay, khẽ nói:
“Phụ thân, mẫu thân, nếu kiếp này con không thể sống tự tại, xin kiếp sau cho con được làm kẻ bình thường, chỉ cần sáng thấy mặt trời, tối có mái nhà, không danh, không phận, không nước mắt.”
Lời khấn tan trong khói. Ngoài kia, tuyết vẫn rơi. Xa xa, trống canh vang vọng, như tiếng thời gian lặng lẽ tiễn biệt một đời người.
Ngọc Yên cúi đầu, giọt lệ rơi trên tay áo. Trong giây lát, nàng ngỡ như nghe thấy tiếng cha gọi bên tai – “Yên nhi…” – rồi tan biến trong gió.
Nàng thổi tắt đèn, để mặc bóng tối nuốt lấy thân mình.
Trong đêm tuyết, Tô Ngọc Yên chính thức trở thành người của hoàng cung.