phù hoa bất tự tại

Chương 10: Giọt máu oan khiên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, cung điện Tĩnh An vang lên tiếng hốt hoảng. Cung nhân vội vàng chạy qua các hành lang, mang theo tin dữ: Một phi tử vừa sảy thai trong đêm, máu loang đỏ trên sàn chạm vào thảm lụa, mùi tanh khiến người khó chịu đến nghẹt thở.

Trong chốc lát, lời đồn bắt đầu lan khắp hậu cung: “Tô Tài nhân là nguyên nhân!”

“Nghe nói hôm qua Hoàng thượng để mắt nàng ấy, khiến Phi Tần Đình Tần lo lắng, sợ mất sủng mà bất an.”

“Đúng vậy, từ lâu nay, ai được sủng cũng khó tránh phiền toái.”

“Nhưng lần này, sao lại có giọt máu oan khiên như vậy?”

Tô Ngọc Yên đang ở Tịnh Tâm điện, vừa hoàn tất bài hương phượng cho Yến Khánh điện. Thu Nguyệt vội vàng chạy vào, mặt tái mét:

“Nương nương! Tin dữ! Phi Tần Đình Tần sảy thai đêm qua! Mọi người đều nói… nói là tại người!”

Ngọc Yên vẫn bình thản, chỉ nhíu mày nhẹ, ánh mắt lặng lẽ như hồ sen mùa đông:

“Thu Nguyệt, từ khi vào cung, từng giọt nước cũng mang theo trách nhiệm. Nếu không phải ta, ai cũng sẽ bị đổ oan. Nhưng…” – nàng dừng lại, giọng dịu mà lạnh – “Chỉ cần ta đứng vững, lời đồn sẽ tự tan.”

“Nhưng… nương nương, hậu cung ai cũng bàn tán. Chiêu nghi, Lệ Tần, Ngọc Tần… tất cả đều đang tìm cơ hội.”

“Họ muốn gì, để họ tự bộc lộ. Người không vội, chỉ cần đứng đúng vị trí.”

Tại Cung Diên Thọ, Hoàng hậu nghe tin, đặt chén trà xuống, ánh mắt sắc lạnh:

“Một phi tử sảy thai… mà mọi tội đổ lên đầu Tô Tài nhân. Thật là… thú vị.”

Chiêu nghi đứng bên cạnh, môi khẽ cong, ánh mắt đầy ý tứ:

“Hoàng hậu nương nương… có ý gì khi để tin đồn như vậy lan ra?”

“Ý gì sao?” – Hoàng hậu khẽ cười, giọng nhẹ nhưng sắc bén như lưỡi dao – “Chỉ là thử xem Tô Tài nhân có thật sự đứng vững trước bão tố không. Ai yếu sẽ lộ, ai mạnh sẽ nổi bật.”

Chiêu nghi im lặng, nhấp trà, ánh mắt vẫn dõi ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng ban mai chiếu qua rèm ngọc.

Tin đồn trong hậu cung bùng nổ. Các phi tần không ai bỏ lỡ cơ hội bàn tán:

“Ngươi có biết không, Tô Tài nhân… đêm qua còn được Hoàng thượng chú ý tại Yến Khánh điện.”

“Chính vì thế, mới khiến Phi Tần Đình Tần lo lắng, sảy thai… Mọi người đều nghi là do nàng.”

“Chỉ nghe vậy thôi đã thấy… bọn họ độc ác.”

Trong khi đó, Tô Ngọc Yên vẫn đứng trước hồ sen, tay cầm chén trà hoa lê. Hương trà dịu dàng, thanh mát, nhưng lòng nàng lại trầm lặng như đáy hồ.

“Thu Nguyệt…” – nàng khẽ nói – “Hãy nhớ, lời đồn là gió, không phải sự thật. Ai đủ kiên nhẫn, sẽ thấy chân tướng.”

Thu Nguyệt cúi đầu, nước mắt chưa rơi nhưng trán vã mồ hôi:

“Nương nương, nhưng… nếu Hoàng thượng biết, hay Phi Tần Đình Tần lên tiếng…”

“Đừng sợ. Hãy để ta chứng minh.”

Chiều hôm đó, Ngọc Yên được truyền chỉ đến Dưỡng Tâm điện, nơi Hoàng đế đang ngồi bàn việc. Người đến đưa chỉ là thái giám, thần thái gấp rút nhưng vẫn giữ phép tắc.

Khi bước vào, Hoàng đế nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, không nóng cũng không lạnh:

“Ta nghe nói tin xấu trong cung, mọi người đều đổ lỗi lên đầu ngươi. Chuyện này… đúng không?”

Ngọc Yên bình thản, cúi đầu:

“Thần thiếp không biết lý do gì khiến Phi Tần Đình Tần sảy thai, nhưng xin Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp tuyệt không làm điều gì có hại.”

Hoàng đế nhíu mày, lặng một lát. Ánh mắt hắn như soi thấu từng chi tiết trong cử chỉ, ánh nhìn của nàng:

“Ngươi quả thật đứng vững. Trong cung đầy cạm bẫy, ít ai làm được như vậy.”

Ngọc Yên chỉ nhún vai, giọng dịu dàng:

“Thần thiếp chỉ biết tự bảo vệ mình và giữ lòng trung với triều đình.”

Trong hậu cung, Chiêu nghi nhận tin, bước vào phòng trà, đôi mắt lóe lên tia lạnh:

“Tô Ngọc Yên… quả thật, nàng không hề sợ hãi. Nhưng đứng vững trước Hoàng thượng chưa đủ… còn phải tránh được mọi âm mưu xung quanh.”

Lệ Tần lặng im bên cạnh, nhấp một ngụm trà, mắt nhìn xa xăm:

“Đúng vậy. Một bước sai, có thể mất mạng hoặc mất tất cả.”

Sáng hôm sau, người ta thấy Tô Ngọc Yên đứng ở Tịnh Tâm điện, ánh mắt hướng ra hồ sen. Máu oan của Phi Tần Đình Tần đã được dọn dẹp, nhưng dư âm vẫn còn lan khắp hậu cung. Nàng khẽ mỉm cười:

“Giọt máu có thể oan, nhưng lòng người mới là thứ đáng sợ. Ai đủ vững, mới không bị kéo xuống.”

Thu Nguyệt đứng bên cạnh, run run:

“Nương nương… hậu cung giờ sẽ chẳng bình yên nữa.”

Ngọc Yên nhìn lên bầu trời, trăng chưa mọc, ánh sáng mờ nhạt phủ lên hồ sen:

“Chính nhờ không bình yên mà mới biết ai thực sự đáng tin, ai chỉ là bóng mờ trong gió.”

Chiều hôm ấy, các cung nhân lần lượt đến báo tin:

“Từ khi tin sảy thai lan ra, các phi tần khác đều dè chừng Tô Tài nhân. Không dám đắc tội, nhưng ánh mắt nhìn vẫn đầy âm mưu.”

“Chiêu nghi cũng đã lặng lẽ quan sát, chưa ra tay, nhưng… chắc chắn có nước cờ tiếp theo.”

Ngọc Yên ngồi xuống, thắp hương ngọc lan. Hương thơm lan tỏa nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng không che được sự căng thẳng trong không khí. Nàng biết: đây chỉ là khởi đầu của một chuỗi biến cố, nơi mỗi bước đi của nàng đều phải cẩn trọng.

“Thu Nguyệt, từ nay, mỗi giọt máu, mỗi lời đồn… đều phải xem là thử thách. Ai đủ tỉnh táo, sẽ sống sót; ai thiếu cảnh giác, sẽ sa lưới.”

Thu Nguyệt cúi đầu, khẽ gật, nhận rõ: trong hậu cung, không còn chỗ cho yếu mềm.

Đêm đó, hồ sen dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng bạc, từng bông nở khẽ rung trong gió. Giọt nước trên lá, long lanh, tựa như giọt máu oan kia vẫn còn vương lại. Tô Ngọc Yên đứng đó, ánh mắt tĩnh lặng, như muốn nói với tất cả: ai mạnh, sẽ không bao giờ gục ngã trước định mệnh và lời đồn.

Và từ hôm nay, hậu cung sẽ nhìn nàng với ánh mắt khác. Không còn là cô gái mới nhập cung, mà là người vừa đứng vững trước bão tố, vừa biết mưu sâu tính hiểm.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×