Cánh cửa sắt lớn khép lại, tiếng khóa vang lên lạnh lẽo, vang vọng trong hầm ngục. Tô Ngọc Yên đứng trong bóng tối, tay chạm vào bức tường đá ẩm mốc, cảm giác giá lạnh len lỏi qua từng kẽ tay. Đây là lần đầu tiên nàng rơi vào tình thế này – bị Hoàng hậu trực tiếp ra lệnh giam giữ, dù chỉ là tạm thời, nhưng cảm giác cô độc và nguy hiểm khiến tim nàng đập nhanh hơn bình thường.
Hầm giam nằm dưới tầng thấp nhất của Cung Diên Thọ, ánh sáng yếu ớt từ một khe hở trên trần, chỉ đủ chiếu lên mặt đất và bóng người đứng gần cửa sắt. Không khí ẩm, lạnh và nặng mùi rêu. Ngọc Yên hít một hơi dài, nhắm mắt, cố giữ bình tĩnh.
“Đừng để sợ hãi lấn át lý trí. Bão tố trong cung chưa từng dừng, chỉ có kẻ bình thản mới sống sót.” – nàng tự nhủ.
Thu Nguyệt, cung nữ trung thành, đứng ngoài cửa, mắt ươn ướt, lo lắng:
“Nương nương… nếu Hoàng hậu biết người đã gây ra sự cố Phi Tần Đình Tần… e rằng…”
Ngọc Yên mở mắt, ánh nhìn dịu dàng nhưng cứng cỏi:
“Thu Nguyệt, trong hầm này, chỉ có ta và Hoàng hậu. Ai thắng, sẽ sống sót. Ta sẽ không để sợ hãi chi phối mình.”
Khoảng nửa giờ sau, tiếng bước chân vang lên trong hành lang. Dáng người thấp thoáng qua ánh sáng hắt xuống khe hở. Hoàng hậu xuất hiện, mặc áo gấm đỏ thẫm, trên tay cầm quạt lông, nét mặt vừa dịu dàng vừa lạnh lùng.
Ngọc Yên đứng thẳng, cúi đầu lịch sự:
“Bái kiến Hoàng hậu.”
“Ngươi không cần lễ.” – Hoàng hậu mở quạt, chậm rãi bước lại gần cửa sắt. – “Ta biết tin đồn đã lan khắp hậu cung… và miệng lưỡi thiên hạ đã đổ lỗi lên ngươi.”
Ngọc Yên hít một hơi, giọng bình thản:
“Thần thiếp tuyệt không làm hại Phi Tần Đình Tần, Hoàng hậu nương nương. Mọi lời đồn chỉ là gió, thần thiếp đứng vững trước bão, không dao động.”
Hoàng hậu nhếch môi cười, nụ cười vừa dịu dàng vừa uy quyền, khiến không gian lạnh lẽo càng thêm nặng nề.
“Ngươi thật can đảm. Hay là… quá ngây thơ?” – Hoàng hậu nói, ánh mắt thoáng hiện sự thương hại.
Ngọc Yên nhíu mày, giọng kiên định:
“Thần thiếp không ngây thơ, chỉ biết điều duy nhất: giữ lòng trung với triều đình và chính bản thân mình.”
Hoàng hậu khẽ nhắm mắt, hít một hơi, rồi mở quạt ra, gõ nhẹ lên sắt cửa:
“Ngươi có biết, đứng giữa ánh mắt Hoàng đế không phải là bảo đảm sống sót? Một bước sai, là mất mạng. Trong hậu cung, ai đủ khôn ngoan sẽ dùng mọi cơ hội, kẻ yếu sẽ bị cuốn đi.”
Ngọc Yên cúi đầu, nhưng không run:
“Thần thiếp hiểu. Trong cung, luật chơi khắc nghiệt, nhưng thần thiếp sẽ tự bảo vệ mình. Không để ai thao túng.”
Hoàng hậu bật cười khẽ, ánh mắt thoáng vui, nhưng lập tức lạnh lùng trở lại:
“Được. Ta xem mi đứng vững đến đâu. Hãy nhớ: tình thương không phải lúc nào cũng đồng nghĩa với cứu giúp. Nỗi thương hại này… cũng có thể là cảnh báo.”
Nói xong, Hoàng hậu quay lưng, bước đi dần, để lại Tô Ngọc Yên đứng một mình trong bóng tối. Cánh cửa sắt vẫn đóng, nhưng trong lòng nàng, ánh sáng của lý trí và sự tỉnh táo đã sáng lên.
Một lúc sau, Thu Nguyệt lén lút đưa thức ăn và nước uống vào hầm.
“Nương nương… người vẫn ổn chứ?”
Ngọc Yên khẽ mỉm cười, tay đỡ chén nước:
“Thu Nguyệt, nếu không thử, sẽ không biết sức mình đến đâu. Trong hầm này, lạnh chỉ là bề ngoài. Bên trong, chỉ có lý trí và lòng kiên định là vũ khí.”
Thu Nguyệt cúi đầu, không dám nói thêm gì.
Đêm xuống, hầm ngục càng lạnh lẽo hơn. Gió từ khe hở thổi vào mang theo hơi nước mát, chạm vào da thịt như nhắc nhở nàng: không có chỗ cho yếu đuối.
Ngọc Yên ngồi xuống, mở chiếc hộp nhỏ chứa ngọc bội. Bên trong, từng viên ngọc tỏa ánh sáng dịu, như nhắc nhở nàng rằng: dù có ở đâu, vẫn giữ được bản thân.
“Bên ngoài, lời đồn có thể hại người. Nhưng trong lòng, vững vàng là bảo vệ chính mình. Ai khôn ngoan, sẽ tìm cách đứng vững và quay lại mạnh hơn.”
Ngày thứ hai, Hoàng hậu bất ngờ xuất hiện lần nữa. Không phải trong bóng tối, mà đứng ngay trước hầm ngục, ánh mắt pha lẫn giữa nghiêm nghị và cảm giác khó giấu.
“Ngươi vẫn bình thản.” – Hoàng hậu nói – “Ta vừa thương hại, vừa muốn răn đe. Ngươi hiểu không?”
Ngọc Yên nhích sát cửa, giọng dịu nhưng chắc:
“Thần thiếp hiểu, Hoàng hậu nương nương. Thương hại cũng là cảnh báo, răn đe cũng là thử thách. Thần thiếp sẽ không sai bước.”
“Ngươi biết tại sao ta đến không?”
Ngọc Yên lặng thinh.
“Bởi ta muốn nhìn kỹ cách ngươi đối diện nguy hiểm. Trong cung này, không phải kẻ sợ hãi sẽ sống sót. Ai đủ tỉnh táo và bình tĩnh, sẽ biết cách dùng mọi cạm bẫy thành vũ khí.”
Ngọc Yên khẽ gật, ánh mắt sáng lên:
“Thần thiếp sẽ ghi nhớ.”
Hoàng hậu mỉm cười, ánh mắt vừa mềm vừa lạnh:
“Hãy xem… ai sẽ thắng trong trò chơi này. Ngươi hay hậu cung?”
Nói xong, nàng bước đi, để lại Tô Ngọc Yên đứng im, không một tiếng động.
Đêm đến, hầm ngục chìm trong bóng tối hoàn toàn. Ngọc Yên nằm xuống trên sàn đá, nhưng không ngủ. Mắt nàng nhìn lên khe hở ánh sáng, nhớ lại lời Hoàng hậu: “Ai đủ tỉnh táo và bình tĩnh, sẽ biết cách dùng mọi cạm bẫy thành vũ khí.”
“Thu Nguyệt…” – nàng thì thầm – “Hậu cung như bão, nhưng cũng là nơi dạy ta biết đứng vững. Ai đủ kiên định, sẽ tồn tại và chiến thắng.”
Thu Nguyệt đứng bên, lặng lẽ:
“Nương nương… thần thiếp tin tưởng người sẽ vượt qua.”
Ngọc Yên nắm tay Thu Nguyệt, ánh mắt kiên định:
“Chính vì có người tin tưởng, ta mới càng vững vàng. Bão tố càng dữ, càng thử sức người đứng giữa nó.”
Bên ngoài hầm, cánh cửa sắt lạnh lẽo, nhưng trong lòng nàng, một ánh sáng le lói bắt đầu nhen nhóm — ánh sáng của sự kiên cường, của trí tuệ, và của ý chí không khuất phục.
Ngày hôm sau, hậu cung truyền tin:
“Tô Tài nhân bị Hoàng hậu giam dưới hầm lạnh, nhưng vẫn bình thản. Ánh mắt nàng kiên định, khiến ai nhìn cũng phải sợ hãi và nể phục.”
Chiêu nghi nghe tin, đôi mắt lóe sáng, môi mím lại:
“Ngươi… không hề dễ bị khuất phục.”
Hoàng hậu ngồi trong điện, nhấp trà, giọng khẽ:
“Cô gái nhỏ này… đúng là kẻ đáng chú ý. Hãy xem, ai sẽ bước sai trong lần tiếp theo.”
Và Tô Ngọc Yên, đứng dưới hầm lạnh, biết rằng: mọi cạm bẫy chỉ là thử thách. Ai đủ mạnh sẽ vượt qua. Ai yếu sẽ bị cuốn trôi. Và nàng, sẽ không bị cuốn đi.