Sương sớm phủ nhẹ lên Cung Diên Thọ, từng giọt sương long lanh đọng trên lá sen như ngọc, phản chiếu ánh sáng hồng nhạt của bình minh. Trong không khí tĩnh lặng ấy, tiếng bước chân cung nhân vang lên rộn rã, mang theo một tin tức khiến toàn bộ hậu cung chấn động: Hoàng đế đã ban thánh chỉ, tha tội Tô Ngọc Yên và phong nàng làm Mỹ nhân.
Tin này như quả bom nổ giữa bầu trời tĩnh lặng. Từng cung nhân, từng phi tần đều dừng bước, ánh mắt đổ dồn về Tịnh Tâm điện – nơi nàng đang đứng bên hồ sen, tay nhẹ chạm vào mặt nước, gương mặt vẫn điềm tĩnh như chưa hề bị giam dưới hầm lạnh.
“Ngươi có biết không? Hoàng thượng tha tội Tô Tài nhân và còn phong nàng làm Mỹ nhân!” – tiếng thì thầm lan nhanh trong hành lang.
“Trời ơi, chỉ mới vài ngày, từ bị giam dưới hầm lạnh đến Mỹ nhân… Thật không thể tin nổi!”
“Hậu cung sắp xếp lại rồi, ai cũng cần nhìn xem vị trí của nàng ra sao.”
Thu Nguyệt đứng bên, mắt ngấn lệ, không phải vì sợ hãi mà vì vui mừng. Nàng biết, đây là bước ngoặt lớn nhất trong đời Tô Ngọc Yên kể từ khi nàng bước chân vào cung: từ kẻ mới nhập cung, vừa bị đổ oan, vừa bị răn đe, nay đã trở thành Mỹ nhân chính thức trong mắt Hoàng đế.
Ngọc Yên khẽ mỉm cười, giọng nhẹ:
“Thu Nguyệt, sương sớm hôm nay mang theo thay đổi. Nhưng đứng vững giữa bão tố, mới là điều quan trọng nhất.”
Ngay sau khi tin tức truyền ra, các phi tần quyền thế lập tức thay đổi thái độ. Chiêu nghi ngồi trong phòng trà, nhấp một ngụm trà, ánh mắt lạnh lùng:
“Ngươi… lại một lần nữa khiến mọi âm mưu của ta trở nên vô ích. Nhưng phong Mỹ nhân chưa hẳn là kết thúc, mà chỉ là khởi đầu mới. Hãy xem, ai sẽ thắng trong trò chơi tiếp theo.”
Lệ Tần, đứng bên cửa sổ, đôi mắt lóe lên tia bất mãn:
“Đúng vậy, ánh mắt Hoàng đế hôm nay không chỉ là động lòng, mà còn là sự đánh giá. Nàng đã được phong Mỹ nhân, nhưng còn phải chứng minh bản thân trong hậu cung đầy cạm bẫy này.”
Trở lại Tịnh Tâm điện, Ngọc Yên nhận được thánh chỉ, nét chữ mềm mại nhưng uy quyền đến mức người đọc cảm thấy rung động. Nội dung thánh chỉ chỉ gói gọn trong vài dòng:
“Tô Tài nhân, xét thấy nàng đã giữ lòng trung với triều đình và giữ được bản thân trước bão tố hậu cung, nay tha tội và phong Mỹ nhân, ban cho quyền tự do trong điện nhỏ. Các phi tần, cung nhân phải kính trọng và không được sách nhiễu.”
Nàng cầm thánh chỉ, đôi tay khẽ run nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì cảm giác hạnh phúc xen lẫn trách nhiệm. Nàng cúi đầu, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn:
“Thần thiếp cảm tạ Hoàng thượng. Thần thiếp sẽ không phụ lòng ngài.”
Thu Nguyệt đứng bên, nước mắt lăn dài, mừng rỡ:
“Nương nương… giờ người là Mỹ nhân, Hoàng thượng đã công nhận mọi nỗ lực của người.”
Ngọc Yên mỉm cười, ánh mắt dõi ra hồ sen:
“Đúng, Thu Nguyệt. Nhưng đứng giữa ánh mắt Hoàng đế là một thử thách dài hơn bất kỳ hầm ngục nào. Đây chỉ là khởi đầu.”
Ngay trong buổi sáng, hậu cung chấn động. Tin tức được lan truyền nhanh như gió:
“Tô Tài nhân bị giam hôm qua, nay đã được tha tội và phong Mỹ nhân!”
“Chỉ một ngày, từ hầm lạnh đến ánh sáng, thật không thể tin nổi!”
“Các phi tần quyền thế đều phải dè chừng nàng. Ai mạnh, sẽ sống sót; ai yếu, sẽ bị cuốn trôi.”
Trong số đó, Chiêu nghi không giấu nổi sự lo lắng. Nàng bước ra hành lang, giọng lạnh:
“Ngươi đứng vững, nhưng còn phải chứng minh bản thân từng bước. Mỹ nhân chưa hẳn đã được sủng, mà là mồi lửa cho bão tố tiếp theo.”
Lệ Tần nhún vai, ánh mắt thoáng bất mãn:
“Đúng vậy. Mỹ nhân là danh hiệu, nhưng quyền lực thì vẫn chưa xác lập. Cần nhìn xem, Tô Ngọc Yên sẽ đối diện thế nào với hậu cung đầy mưu mô.”
Chiều hôm đó, Hoàng đế xuất hiện tại Yến Khánh điện, nơi nàng đang thử mặc bộ y phục mới, được phép lựa chọn riêng cho một Mỹ nhân. Áo lụa xanh nhạt, thêu sen vàng, đơn giản mà sang trọng, ánh sáng phản chiếu khiến nàng như bông sen giữa hồ, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc sảo.
Hoàng đế đứng trên bậc thềm, ánh mắt dõi theo nàng, giọng trầm:
“Ngươi đứng vững qua thử thách, nên ta ban cho danh vị Mỹ nhân. Đây không chỉ là thưởng, mà là thử thách mới. Ngươi phải tự bảo vệ mình trong hậu cung đầy mưu mô và cạnh tranh.”
Ngọc Yên khẽ cúi đầu, giọng nhẹ:
“Thần thiếp hiểu, Hoàng thượng. Danh vị chỉ là bước đầu, thần thiếp sẽ không ngừng nỗ lực để không phụ lòng ngài.”
Hoàng đế khẽ mỉm cười, ánh mắt thoáng mềm đi, nhưng lập tức trở lại sắc bén:
“Trong cung, ánh mắt nhiều khi còn đáng sợ hơn bão tố. Mỹ nhân, hãy tỉnh táo và biết cách sử dụng danh vị.”
Ngọc Yên gật đầu, ánh mắt sáng lên như mặt hồ ban mai:
“Thần thiếp sẽ nhớ.”
Ngay trong tối hôm đó, hậu cung xôn xao hơn bao giờ hết. Từng cung nhân, từng phi tần, thậm chí các thái giám đều bàn tán về vị Mỹ nhân mới:
“Ngươi có nghe không? Tô Tài nhân giờ là Mỹ nhân, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.”
“Đúng vậy. Ánh mắt Hoàng đế hôm nay… có lẽ đã thay đổi. Nàng ấy gây ấn tượng sâu sắc.”
“Trong hậu cung, chỉ cần ánh mắt Hoàng đế động lòng, đủ khiến cả cung run sợ.”
Chiêu nghi đứng ở hành lang, ánh mắt sắc lạnh:
“Ngươi mạnh, nhưng hãy nhớ… ánh mắt Hoàng đế vừa ban thưởng cũng là thử thách. Ai đứng vững được, sẽ sống sót; ai không, sẽ bị cuốn đi.”
Trong Tịnh Tâm điện, Ngọc Yên đứng trước hồ sen, tay chạm mặt nước, mắt nhìn từng giọt sương long lanh. Nàng biết, từ giờ trở đi, mọi bước đi đều được quan sát, mọi hành động đều có thể trở thành trò chơi đấu trí. Danh vị Mỹ nhân vừa là vinh dự, vừa là gánh nặng.
“Thu Nguyệt, từ hôm nay, ánh mắt Hoàng đế sẽ là thước đo sức mạnh của ta. Ai đủ tỉnh táo sẽ tồn tại, ai yếu sẽ bị cuốn đi. Nhưng ta… sẽ không ngã.”
Thu Nguyệt cúi đầu, thầm nhủ:
“Nương nương, thần thiếp sẽ luôn bên cạnh, cùng người bước qua mọi bão tố.”
Ngọc Yên mỉm cười, ánh mắt hướng ra bầu trời sương sớm:
“Đúng. Mỹ nhân hôm nay là danh vị, ngày mai sẽ là thử thách. Nhưng dù bão tố nào, ta vẫn sẽ đứng vững.”
Bên ngoài hồ sen, những bông sen mới nở, rung nhẹ trong sương sớm, như muốn nhắc nhở rằng: ánh sáng và thử thách luôn song hành, ai đủ kiên định sẽ tỏa sáng rực rỡ, ai yếu sẽ biến mất trong bóng tối hậu cung.