phù hoa bất tự tại

Chương 13: Học lễ cùng Thái hậu


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mỏng còn vương trên mái điện, từng tia sáng ban mai len qua khung cửa chạm vào những tấm thảm gấm rực rỡ. Tô Ngọc Yên, sau khi nhận thánh chỉ phong Mỹ nhân, được Hoàng đế trực tiếp chỉ định đến Cung Thái Hậu, bắt đầu những buổi học lễ nghi mà nàng hiểu rằng sẽ quyết định sinh tồn trong hậu cung — nơi quyền lực không chỉ nằm ở Hoàng thượng, mà còn ở những bóng lưng âm thầm điều khiển tất cả.

Cung Thái Hậu nổi tiếng là người phụ nữ quyền lực bậc nhất, một tay nắm giữ mọi mối quan hệ hậu cung và ảnh hưởng không nhỏ đến triều chính. Bà đứng trên bậc thềm, trang phục rực rỡ nhưng uy quyền ngập tràn, đôi mắt tinh tường quét qua Tô Ngọc Yên như muốn soi thấu từng ngóc ngách tâm hồn nàng.

“Ngươi là Tô Ngọc Yên sao?” – giọng Thái Hậu trầm ấm, nhưng vừa nghe đã khiến người run sợ. – “Nghe nói ngươi mới trải qua hầm lạnh, nay lại được Hoàng đế ban Mỹ nhân. Ta muốn xem, ngươi thực sự đủ mạnh để tồn tại trong cung hay không.”

Ngọc Yên cúi đầu, giọng dịu dàng mà kiên định:

“Tâu Thái Hậu, thần thiếp biết mình mới bước chân vào hậu cung, còn nhiều điều chưa hiểu, mong được Thái Hậu chỉ dạy.”

Thái Hậu nhếch môi, ánh mắt thoáng nụ cười nhưng đầy uy quyền:

“Ngươi không cần lễ nghi hoa mỹ. Từ hôm nay, mọi hành động của ngươi phải tính toán cẩn thận. Học lễ không chỉ là cúi đầu, mà là biết cách sống sót, biết cách khiến người khác phải nể trọng mà không dám lấn lướt.”

Ngọc Yên gật nhẹ, trái tim thắt chặt nhưng ánh mắt kiên cường:

“Thần thiếp hiểu.”

Buổi học bắt đầu bằng những bài học cơ bản: cách cúi đầu đúng tư thế, cách đi đứng nhẹ nhàng mà uy nghi, cách nói năng vừa lễ độ vừa không để lộ cảm xúc. Nhưng sau những động tác tưởng chừng đơn giản là những bài học sống còn, nơi từng cử chỉ, từng lời nói đều bị quan sát kỹ lưỡng.

“Ngươi cúi đầu quá thấp, dễ bị xem là yếu đuối. Cúi quá nông, lại tỏ vẻ ngạo mạn. Trong cung, mọi thứ đều là phép thử.” – Thái Hậu dạy, mắt dõi từng chi tiết nhỏ.

Ngọc Yên tập trung, từng động tác, từng bước chân, từng lời nói đều được chỉnh sửa tỉ mỉ. Mồ hôi chảy trên trán, nhưng nàng không rời mắt khỏi Thái Hậu, lắng nghe và ghi nhớ.

“Trong hậu cung, kẻ yếu sẽ bị xóa sổ. Không chỉ là bạo lực, mà là tinh thần. Ai biết vận dụng lễ nghi, ai biết đứng vững, sẽ sống sót và tiến lên.” – Thái Hậu dạy, giọng vừa nghiêm vừa uy quyền.

Ngọc Yên khẽ gật, trong lòng hiểu rằng: mọi uy quyền trong hậu cung không thể chỉ dựa vào Hoàng đế, mà còn phải biết cách dùng lễ nghi để sinh tồn, để cân bằng mọi thế lực.

Ngày thứ hai, Thái Hậu nâng cấp bài học: chiến lược giao tiếp và quan sát. Nàng đưa Ngọc Yên đến những nơi các phi tần thường tụ họp, dạy nàng cách nghe ngóng, cách quan sát ánh mắt, nụ cười, và thậm chí là cách ngậm miệng đúng lúc để giữ sức mạnh cho bản thân.

“Ngươi sẽ thấy, trong cung, một nụ cười cũng có thể giết người, một ánh mắt cũng đủ khiến ai mất ngủ. Nắm được tất cả, ngươi sẽ biết khi nào cần tấn công, khi nào cần lùi.” – Thái Hậu dạy.

Ngọc Yên lặng lẽ quan sát. Trước mắt nàng, Chiêu nghi đang đứng ở góc, nụ cười khẽ cong môi nhưng ánh mắt sắc bén. Lệ Tần đứng gần cửa sổ, ánh mắt thoáng nghi hoặc nhưng đầy ẩn ý. Mọi chi tiết nhỏ đều được Thái Hậu giải thích:

“Chú ý từng chi tiết. Ai nhìn xuống, ai liếc ngang, ai khẽ nhíu mày… đó đều là dấu hiệu. Nếu bỏ qua, sẽ là sai lầm chết người.”

Nàng hiểu rằng mỗi phi tần là một quân cờ, mỗi cử chỉ là nước đi trong ván cờ hậu cung.

Buổi học tiếp tục với bài học về cách ứng xử trước Hoàng đế. Thái Hậu đặt Ngọc Yên vào nhiều tình huống giả định:

Khi Hoàng đế hỏi một câu bất ngờ: Phản ứng thế nào mà vừa lễ độ vừa không để lộ sự sợ hãi.

Khi Hoàng đế tỏ ý không hài lòng: Giữ thái độ vừa tôn trọng vừa biết bảo vệ bản thân.

Khi Hoàng đế ban thưởng hoặc khen ngợi: Biết cách đón nhận mà không quá phô trương, tránh chiếm mất ánh mắt Hoàng thượng của người khác.

“Trong cung, Hoàng đế là quyền lực, nhưng không phải lúc nào cũng công bằng. Người đứng vững, không phải là kẻ được yêu thích nhất, mà là kẻ biết tự bảo vệ và lựa chọn đúng thời điểm để lộ mình.” – Thái Hậu dạy, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

Ngọc Yên chăm chú nghe, từng lời từng chữ thấm sâu vào tâm trí. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt, mỗi lời nói đều có thể trở thành vũ khí hoặc bẫy chết người.

Buổi học kết thúc vào buổi chiều. Ngọc Yên đứng trên sân, ánh nắng chiếu qua mái hiên, phản chiếu lên mặt nước hồ, nàng khẽ thở dài. Thu Nguyệt bước đến, lo lắng:

“Nương nương… Thái Hậu dạy quá khắt khe. Người có mệt không?”

Ngọc Yên mỉm cười, ánh mắt sáng lên:

“Thu Nguyệt, trong cung không có chỗ cho yếu mềm. Học lễ không chỉ là cúi đầu, mà là biết sống sót, biết đứng vững giữa cạm bẫy. Ai không học, sẽ bị nuốt chửng.”

Thu Nguyệt cúi đầu, thầm nhủ: Nương nương quả thật mạnh mẽ, sẽ không dễ dàng khuất phục.

Ngày hôm sau, Thái Hậu tiếp tục bài học, lần này là chiến lược kết hợp quyền lực và thông tin. Bà dẫn Ngọc Yên đến phòng chứa hồ sơ cung nhân, giải thích cách phân tích từng phi tần, từng thái giám, từng thái độ của Hoàng đế để đưa ra quyết định đúng đắn.

“Ngươi phải hiểu, hậu cung không chỉ là danh vị hay danh tiếng. Ai biết nắm bắt thông tin, ai biết khi nào cần tấn công hay lùi bước, sẽ sống sót và tiến lên.”

Ngọc Yên chăm chú ghi nhớ, ánh mắt không rời từng tài liệu, từng sổ sách. Nàng hiểu rằng từ giờ, mọi bước đi, mọi lời nói, mọi nụ cười đều là nước cờ. Một bước sai, hậu quả có thể là mất mạng hoặc mất cả quyền lực.

Buổi chiều, Thái Hậu để Ngọc Yên tự thực hành: đứng trước những bức tranh mô phỏng các tình huống hậu cung, đối diện với những phi tần giả lập, phản ứng nhanh và chuẩn xác. Mỗi lần sai, nàng bị nhắc nhở nghiêm khắc.

“Trong hậu cung, một giây chần chừ cũng đủ khiến người khác chiếm ưu thế. Ngươi phải nhanh nhạy, nhưng vẫn điềm tĩnh. Học lễ không chỉ là học cách cúi đầu, mà là học cách sống còn.”

Ngọc Yên hít sâu, nhắm mắt, thở đều. Từng bài học, từng lời dạy, từng ánh mắt của Thái Hậu dạy nàng nguyên tắc sống sót giữa bão tố hậu cung.

Khi hoàng hôn buông xuống, nàng đứng nhìn ra hồ sen, ánh nắng vàng nhạt phản chiếu trên mặt nước. Thu Nguyệt đứng bên, khẽ thở dài:

“Nương nương, Thái Hậu quả thật… là người phụ nữ quyền lực nhất hậu cung. Dạy như vậy, e rằng… không phải ai cũng chịu nổi.”

Ngọc Yên mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên cường:

“Đúng vậy. Nhưng chỉ có hiểu rõ quyền lực, mới biết cách sinh tồn. Từ hôm nay, học lễ không chỉ là nghi thức, mà là con đường sống còn của chúng ta.”

Bên hồ sen, những bông sen khẽ rung trong gió, như muốn nhắc nhở rằng mỗi giây trong hậu cung là một bài học sinh tồn, và chỉ những ai đủ kiên cường, đủ tinh tường, mới có thể đứng vững giữa bão tố quyền lực và đấu trí không ngừng.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×