Một buổi sớm mùa thu, sương còn đọng trên mái hiên, không khí hậu cung lạnh lẽo nhưng yên ắng một cách bất thường. Tô Ngọc Yên vừa rời khỏi buổi học lễ với Thái Hậu, bước nhẹ trên lối đi lát gạch, tay cầm chiếc quạt nhỏ, ánh mắt vẫn sáng như mặt hồ mùa thu. Nhưng tâm trí nàng không hề bình yên: một cảm giác cảnh giác len lỏi khắp cơ thể. Sau những ngày bị giam trong hầm lạnh và thử thách dưới mắt Hoàng đế, nàng hiểu rằng hậu cung chưa bao giờ là nơi an toàn tuyệt đối.
Trên bàn trong Tịnh Tâm điện, một phong thư lạ xuất hiện. Không dấu niêm phong Hoàng đế, không tên người gửi, chỉ là một tờ giấy trắng mực đen viết vội. Nàng nhấc lên, ánh mắt dừng lại trên từng chữ:
“Mọi đường đi của ngươi đã bị theo dõi. Ai cũng có thể là kẻ thù. Hãy thận trọng, nếu không, hậu quả sẽ không chỉ là sỉ nhục mà còn là mạng sống.”
Ngọc Yên nhíu mày, đặt phong thư xuống bàn, tay khẽ vuốt nhẹ trán. Thu Nguyệt đứng bên cạnh, giọng run run:
“Nương nương… đây là… hăm dọa sao?”
“Không chỉ hăm dọa. Đây là lời cảnh báo, nhưng từ nội gián.” – Ngọc Yên nói, ánh mắt lấp lánh sắc bén. – “Ai đó trong cung đang dõi theo từng bước đi của ta.”
Thu Nguyệt sợ hãi, đôi tay run run:
“Nhưng… ai dám làm vậy? Chỉ mới được phong Mỹ nhân…”
Ngọc Yên khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh:
“Đúng vậy. Nhưng chỉ một người trong cung, ai cũng có thể là kẻ mưu mô. Nội gián luôn ẩn nấp, dùng sự trung lập giả tạo để gieo rắc nguy hiểm.”
Trong hậu cung, Chiêu nghi và Lệ Tần đang tụ họp với một nhóm phi tần khác. Tin tức về phong Mỹ nhân của Tô Ngọc Yên khiến bọn họ không khỏi lo lắng. Chiêu nghi nhướng mày, ánh mắt sắc bén:
“Ngươi nghĩ ngươi đã đứng vững, nhưng không phải tất cả đều nhìn thấy ngươi là kẻ đáng gờm. Một nội gián… có thể gieo rắc hiểm nguy cho bất kỳ ai.”
Lệ Tần nhún vai, giọng lạnh:
“Đúng vậy. Và bây giờ, Mỹ nhân mới của Hoàng đế đang đối diện âm mưu mà không hề hay biết.”
Chiêu nghi mỉm cười khẽ, ánh mắt đầy tính toán:
“Âm mưu không phải lúc nào cũng đến từ đối thủ bên ngoài. Đôi khi, kẻ nguy hiểm nhất… là người gần gũi nhất.”
Tô Ngọc Yên ngồi bên bàn, mở rộng tâm trí, lần lượt phân tích các mối quan hệ trong hậu cung. Nàng nhớ lại từng cử chỉ của cung nhân, thái độ của các phi tần, từng lời nói của Hoàng hậu, Chiêu nghi, Lệ Tần và cả các thái giám. Bức thư là dấu hiệu rõ ràng của nội gián, và để tìm ra người đó, nàng phải quan sát kỹ hơn, hành động tinh tế hơn.
“Thu Nguyệt, từ nay, ai cũng có thể là mắt xích nguy hiểm. Ta phải tự bảo vệ mình và tìm ra kẻ nội gián.”
Thu Nguyệt run run gật đầu:
“Nương nương… thần thiếp sẽ theo người, dù hiểm nguy đến đâu cũng không rời.”
Ngọc Yên quyết định dùng chiến lược quan sát tinh vi:
Theo dõi cung nhân đi lại: ghi nhận từng hành vi bất thường, từng ánh mắt dò xét.
Tương tác kín đáo với phi tần: để xem ai bộc lộ dấu hiệu e dè, lo lắng quá mức hoặc quá tự nhiên.
Đặt bẫy thông tin: thử đưa ra thông tin giả để quan sát phản ứng, từ đó xác định nguồn rò rỉ.
“Trong cung, thông tin là vũ khí. Ai kiểm soát được nó, người ấy nắm quyền sống còn.” – Ngọc Yên nhẩm thầm.
Chiều hôm đó, nàng quan sát các phi tần tại Yến Khánh điện, nơi Hoàng đế thường ghé thăm vào giờ yến hội. Mỗi nụ cười, ánh mắt, cử chỉ đều được nàng ghi nhớ. Một chi tiết nhỏ lọt vào mắt nàng: Một cung nhân thường xuyên nhìn lén nàng khi không ai để ý, tay run run, ánh mắt lộ rõ sự bối rối.
Ngọc Yên khẽ thầm nhủ:
“Ngươi đang che giấu điều gì. Nếu là nội gián, sẽ phải tìm ra dấu vết trước khi mọi thứ trở nên nguy hiểm.”
Cung nhân này là người làm việc gần Chiêu nghi, thường mang thức ăn và giấy tờ đến cho nàng. Dường như người này biết rõ lịch trình của Ngọc Yên, và bức thư không người gửi chính là dấu hiệu đầu tiên.
Đêm đến, Tịnh Tâm điện chìm trong ánh nến dịu, mùi hương phảng phất khắp không gian. Ngọc Yên cầm bức thư, ánh mắt lạnh lùng:
“Thu Nguyệt, từ nay, mọi bước đi, mọi lời nói, mọi cử chỉ đều phải cẩn trọng. Nội gián đã xuất hiện, và nếu không xử lý kịp, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.”
Thu Nguyệt cúi đầu, run run:
“Nương nương… thần thiếp hiểu. Người sẽ không để bị hãm hại.”
Ngọc Yên mỉm cười, ánh mắt kiên định:
“Đúng vậy. Nhưng không chỉ bảo vệ bản thân, còn phải tìm ra kẻ đứng sau âm mưu này. Trong hậu cung, đứng vững là sống sót, biết đối phó là chiến thắng.”
Một ngày sau, nàng thử thử thách nội gián. Đặt một tin giả về việc Hoàng đế sẽ kiểm tra hành vi Mỹ nhân mới trong buổi yến hội ban đêm. Những người đi quanh để quan sát phản ứng, ai lộ ra dấu hiệu quá lo lắng hay tò mò thái quá, đều được ghi nhận.
“Chiếc bẫy này sẽ cho ta biết ai thực sự theo dõi từng bước chân.” – Ngọc Yên thầm nhủ.
Buổi yến hội ban đêm diễn ra, ánh sáng nến phản chiếu trên gương mặt từng phi tần, từng cung nhân. Ngọc Yên đứng giữa, điềm tĩnh như chưa từng biết đến bức thư. Ánh mắt nàng quan sát kỹ từng hành động, từng ánh mắt, từng nụ cười, từng động tác nhỏ nhất.
Rồi nàng nhận ra dấu hiệu: Người đưa bức thư không người gửi vẫn đứng gần đó, liếc nhìn nàng qua khe rèm, tay run run khi thấy phản ứng của nàng với tin giả.
Ngọc Yên mỉm cười, trong lòng đã xác định:
“Đúng, đây là nội gián. Không chỉ biết nắm thông tin, mà còn can đảm liều lĩnh. Ta sẽ phải dùng trí tuệ để lật ngược tình thế.”
Ngay trong đêm đó, nàng lên kế hoạch:
Thu thập thêm chứng cứ: quan sát mọi hành vi bất thường trong vài ngày tới.
Thiết lập đồng minh kín đáo: những người nàng tin cậy, để tránh bị phát hiện.
Chuẩn bị phản công thông minh: dùng nội gián làm công cụ kiểm soát thông tin và thao túng các phi tần khác, biến nguy thành cơ.
Ngọc Yên ngồi bên hồ sen, tay khẽ đặt bức thư lên mặt nước, nhìn từng giọt sương rơi. Ánh mắt nàng lạnh lùng nhưng sáng ngời:
“Trong hậu cung, nội gián là hiểm họa, nhưng cũng là cơ hội. Ai biết sử dụng, sẽ nắm quyền kiểm soát. Ta… sẽ không để bản thân bị hại. Ta sẽ biến hiểm nguy thành bàn cờ riêng của mình.”
Thu Nguyệt đứng bên, thầm nhủ:
“Nương nương… thần thiếp tin, người sẽ không chỉ sống sót mà còn khiến hậu cung phải kinh ngạc.”
Bên hồ sen, ánh trăng vừa ló dạng, chiếu xuống mặt nước như soi rọi tâm trí Tô Ngọc Yên. Nàng biết, từ giờ, mọi bước đi đều là chiến lược, mọi người xung quanh đều có thể là quân cờ, và nàng… sẽ là người điều khiển ván cờ này.