Đêm hội Hoa đăng diễn ra tại Cung Diên Thọ, nơi hậu cung và các quan viên được triệu tập để thưởng lãm khung cảnh tráng lệ, ánh nến phản chiếu trên từng bông hoa, hồ nước lấp lánh như hàng nghìn viên ngọc. Không khí nhộn nhịp nhưng ẩn chứa vô số âm mưu, nơi từng nụ cười, ánh mắt đều có thể che giấu nguy hiểm.
Tô Ngọc Yên bước vào, bộ y phục lụa hồng thêu hoa sen nhẹ nhàng uyển chuyển theo từng bước chân, mái tóc cài ngọc tỏa sáng dưới ánh nến. Danh vị Mỹ nhân mới khiến nàng được chú ý, nhưng ánh mắt nàng không nhìn quanh cung hoa hay dàn phi tần, mà dõi theo từng động tĩnh bất thường trong đám đông. Nàng đã học được từ Thái Hậu: mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều có thể là tín hiệu hay mưu đồ.
Thu Nguyệt đi theo sau, tay nắm chặt chiếc quạt nhỏ, vừa hân hoan vừa căng thẳng:
“Nương nương… đêm nay thật đẹp, nhưng thần thiếp cảm giác… không bình yên.”
Ngọc Yên khẽ gật đầu, ánh mắt dõi theo dòng người:
“Đúng vậy. Hậu cung chưa bao giờ yên bình. Một sai lầm nhỏ, và nguy cơ sẽ không chỉ đe dọa ta mà còn cả Hoàng đế.”
Tiệc Hoa đăng bắt đầu, những chiếc đèn lồng treo khắp hành lang, phản chiếu ánh sáng vàng nhạt lên mặt hồ. Mùi hương hoa sen, hoa mẫu đơn, và hương trầm từ điện hòa quyện tạo nên không khí vừa êm dịu vừa gợi cảm giác huyền bí. Các phi tần xúng xính bước đi, tiếng cười vang nhẹ, nhưng Ngọc Yên nhận thấy một điều lạ: có hai người lặng lẽ di chuyển giữa bóng tối, ánh mắt không hướng vào trang phục, mà dõi theo Hoàng đế.
“Thu Nguyệt… nhìn kìa. Hai người đó… ánh mắt không bình thường.” – Ngọc Yên thì thầm.
Thu Nguyệt run run, không dám quay sang nhìn rõ:
“Người… người có ý gì, nương nương?”
“Không được bỏ qua. Hãy theo sát từng hành động.” – Ngọc Yên hạ thấp giọng, từng bước chân nhẹ như gió, tiếp cận gần hơn.
Hoàng đế xuất hiện trên bậc thềm, trang phục triều nghiêm chỉnh, ánh mắt dõi nhìn khung cảnh, đôi lúc khẽ mỉm cười với các phi tần. Nhưng hai bóng người kia vẫn tiếp tục lẩn lút, bước đi khẽ mà đầy mưu mô. Ngọc Yên cảm nhận được nguy hiểm tiềm ẩn. Một tiếng xì xào nhỏ vang lên từ phía sau bức rèm: một vật thể kim loại lóe sáng, nhắm thẳng Hoàng đế.
Trái tim Ngọc Yên thắt lại. Không suy nghĩ, nàng lao đến, kéo Hoàng đế ra phía bên hồ. Cú trượt mạnh khiến nàng ngã xuống đất, nhưng Hoàng đế đứng yên trong vòng tay nàng, tránh được mũi dao chĩa thẳng.
“Nương nương!” – Thu Nguyệt hét lên, sợ hãi.
Ngọc Yên hít một hơi, đứng dậy, nhìn quanh. Hai tên ám sát đã bị các vệ sĩ phát hiện và bắt giữ, nhưng mắt họ vẫn lóe lên ánh sát khí và sợ hãi. Nàng nhẹ nhàng chỉnh lại y phục, ánh mắt sắc bén:
“Trong hậu cung, bất cứ ai cũng có thể là hiểm họa. Không được chủ quan.”
Hoàng đế nhìn Ngọc Yên, ánh mắt thoáng kinh ngạc, sau đó trầm lặng:
“Ngươi… cứu ta.”
Ngọc Yên cúi đầu, giọng dịu dàng nhưng không run:
“Thần thiếp chỉ… làm điều đúng, Hoàng thượng. Nguy hiểm luôn hiện hữu, và thần thiếp không thể đứng nhìn.”
Hoàng đế im lặng, ánh mắt dõi theo nàng, như thể trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh chỉ còn hai người. Từng bài học về lễ nghi, quan sát, cảnh giác mà nàng học từ Thái Hậu bỗng trở nên sống động: trí tuệ và cảnh giác đã cứu sống Hoàng đế, đồng thời chứng minh bản thân giữa bão tố cung đình.
Sau vụ ám sát hụt, hậu cung chấn động. Tin tức lan truyền nhanh:
“Tô Ngọc Yên cứu Hoàng đế trong đêm tiệc Hoa đăng!”
“Mỹ nhân mới… không chỉ xinh đẹp mà còn can đảm.”
“Ai biết, nếu không có nàng, hậu quả sẽ khôn lường.”
Chiêu nghi nghe tin, đứng lặng trong phòng trà, đôi mắt lóe sáng:
“Ngươi mạnh… nhưng cũng may mắn. Hoàng đế nhìn nàng hôm nay… ánh mắt đã khác.”
Lệ Tần khẽ nhíu mày:
“Một bước sai, có thể chết. Nhưng nàng… đứng vững, cứu Hoàng đế. Đây là bước đi quan trọng, nhưng cũng nguy hiểm. Không thể để kẻ yếu hơn can thiệp.”
Tiệc Hoa đăng vẫn tiếp diễn, nhưng ánh mắt của mọi người giờ đây không còn chỉ là thưởng lãm, mà là dò xét, bàn tán về Mỹ nhân mới – Tô Ngọc Yên. Những ánh nhìn khinh thường, nghi ngờ, hay ngưỡng mộ đều hội tụ. Nàng đứng giữa, điềm tĩnh, ánh mắt dõi theo từng động thái xung quanh.
“Thu Nguyệt, từ nay, mọi hành động của ta sẽ được theo dõi kỹ càng. Nhưng… cứu Hoàng đế hôm nay, không chỉ là may mắn. Đây là bước đi đầu tiên để chứng minh bản thân giữa bão tố hậu cung.”
Thu Nguyệt cúi đầu, thầm nhủ:
“Nương nương quả thật… là người đứng vững giữa bão tố.”
Sau tiệc, Hoàng đế rút Ngọc Yên sang một góc vắng, ánh nến phản chiếu trên gương mặt nàng, dịu dàng nhưng sắc sảo:
“Ngươi biết không, hôm nay, ngươi đã không chỉ cứu mạng ta, mà còn khiến ta nhìn ngươi khác đi.”
Ngọc Yên cúi đầu, giọng bình tĩnh:
“Thần thiếp chỉ làm điều đúng. Hoàng thượng không cần cảm ơn.”
Hoàng đế nhíu mày, ánh mắt trầm:
“Trong cung, mỗi hành động đều là nước cờ. Ngươi đã biết điều đó và hành động khéo léo. Ta… đánh giá cao sự tinh tế của ngươi.”
Ngọc Yên khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:
“Thần thiếp… sẽ luôn biết cách đứng vững.”
Khi đêm tàn, hồ sen tỏa ánh sáng bạc dưới trăng, những chiếc đèn lồng từ từ được hạ xuống. Tô Ngọc Yên đứng trước hồ, ánh mắt sáng như mặt nước mùa thu, tay chạm nhẹ lên mặt nước phản chiếu ánh trăng. Nàng biết rằng, từ nay, Mỹ nhân mới không chỉ là danh vị, mà còn là thử thách mới, nơi mọi hành động đều bị theo dõi, và bất cứ sai lầm nào cũng có thể là nguy hiểm đến tính mạng.
“Thu Nguyệt, hôm nay chỉ là bước khởi đầu. Trong hậu cung, ai đứng vững là người sống sót, ai thiếu cảnh giác sẽ bị cuốn trôi. Ta… sẽ không ngã.”
Thu Nguyệt cúi đầu, nước mắt lăn dài nhưng tràn đầy tin tưởng:
“Nương nương… thần thiếp sẽ luôn bên người, dù bão tố nào cũng không rời.”
Bên hồ sen, ánh trăng vừa mọc, chiếu xuống mặt nước long lanh, như soi thấu tất cả những âm mưu, hiểm họa. Và Tô Ngọc Yên, đứng giữa ánh sáng và bóng tối, biết rằng hậu cung giờ đây đã hoàn toàn khác. Mọi bước đi từ đây, đều là chiến lược, và nàng… sẽ là người chủ động trên ván cờ quyền lực này.