phù hoa bất tự tại

Chương 5: Tặng ngọc, giấu dao


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, mặt trời lên sớm hơn thường lệ. Tuyết trên mái Tịnh Tâm điện tan thành giọt nước, nhỏ tí tách xuống nền đá. Mọi thứ như có chút ấm, nhưng trong lòng Tô Ngọc Yên, lại là cảm giác lạnh hơn bao giờ hết.

Suốt mấy ngày, nàng không thể quên được bức màn hoa sen. Mỗi lần đêm xuống, ánh trăng rọi vào, cánh hoa lại như nở thêm một chút. Còn khuôn mặt trong nhị sen kia — nhạt như khói, mà sống động đến rợn người.

Thu Nguyệt cố gắng giữ im lặng, chỉ dặn cung nữ không bàn tán. Nhưng tin trong cung truyền đi nhanh hơn gió. Đến ngày thứ bảy, khi Ngọc Yên đang uống trà sáng, một thái giám lạ mang theo một hộp gấm nhỏ, nói là “lễ ban từ Hoàng hậu nương nương.”

“Hoàng hậu nương nương nói, Tô Tài nhân vừa nhập cung, ở nơi hẻo lánh, sợ cô quạnh, ban chút vật an tâm.”

Ngọc Yên nhìn hộp, lòng thoáng nặng. Hoàng hậu không phải người dễ tùy tiện ban thưởng. Một món quà, trong cung, hiếm khi chỉ là quà.

Nàng mở hộp. Bên trong là một miếng ngọc bội màu lam nhạt, khắc hình phượng hoàng bay lượn giữa mây. Tinh xảo, quý hiếm, nhưng kỳ lạ — giữa lưng ngọc có một vết nứt rất mảnh, nhìn kỹ mới thấy.

“Đẹp quá…” – Lưu Chi thốt khẽ, đôi mắt long lanh.

Ngọc Yên đưa ngọc lên, ánh sáng chiếu xuyên qua, trong lòng ngọc mờ hiện một vệt đỏ như máu. Nàng mỉm cười:

“Đẹp, nhưng là thứ không nên đeo.”

“Sao vậy, nương nương?” – Thu Nguyệt hỏi.

“Ngọc có vết, phượng mất cánh. Vật như vậy không phải an tâm, mà là răn.”

Thu Nguyệt cau mày:

“Ý người là Hoàng hậu cố ý ban?”

“Ban hay cảnh cáo, đều giống nhau cả. Trong cung, nụ cười của Hoàng hậu cũng có lưỡi dao dưới đó.”

Buổi chiều, Ngọc Yên được mời vào Minh Hoa điện. Lần này không phải yến chính thức, chỉ là lời mời riêng “đàm đạo trà hương”. Nhưng ai cũng biết, lời mời của Hoàng hậu không thể từ chối.

Ngọc Yên thay y phục xanh nhạt, vấn tóc gọn gàng, không đeo ngọc bội. Nàng chỉ cài một cây trâm bạc nhỏ — thứ duy nhất mang từ nhà cha.

Khi đến Minh Hoa điện, Hoàng hậu đang ngồi bên cửa sổ, tay cầm tách trà ngọc, dáng ung dung. Ánh sáng xiên qua rèm, chiếu lên khuôn mặt trắng mịn, đẹp mà lạnh.

“Tô Tài nhân, đến rồi à.”

“Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

“Không cần đa lễ, ngồi đi.”

Giọng bà ta dịu dàng như nước, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

Hoàng hậu rót thêm trà, nói:

“Nghe nói Tịnh Tâm điện rất tĩnh, hợp với người ưa yên lặng. Bổn cung chọn nơi đó cho ngươi, mong ngươi an ổn.”

Ngọc Yên cúi đầu, đáp:

“Thần thiếp cảm tạ nương nương ưu ái. Quả thật, nơi ấy yên tĩnh, có thể nghe được tiếng trúc trong gió.”

“Trúc à…” – Hoàng hậu cười nhạt, – “Cũng tốt. Chỉ mong đêm đến, tiếng gió không khiến ngươi sợ.”

Nàng ngẩng đầu, thấy trong nụ cười kia có ẩn ý.

“Đêm ở cung cấm vốn dài, người yếu lòng dễ mơ thấy chuyện không nên thấy.”

Một thoáng im lặng. Cả hai đều hiểu ý nhau.

Hoàng hậu nhấp ngụm trà, rồi đặt xuống:

“Ngọc bội ta ban, ngươi đã nhận chứ?”

“Vâng, thần thiếp đã nhận.”

“Có thấy nó… đặc biệt không?”

“Là vật quý hiếm. Tuy có vết nhỏ, nhưng không giảm giá trị.”

Hoàng hậu nhìn nàng, ánh mắt sâu như hồ nước:

“Đúng vậy. Người cũng như ngọc — dù có vết, vẫn có thể sáng, nếu biết giữ mình. Nhưng nếu để vết nứt ấy lớn dần… ngọc sẽ vỡ, người cũng mất.”

Một cơn gió lùa qua. Mùi hương hoa lan phảng phất.

Ngọc Yên cúi thấp đầu hơn, giọng bình tĩnh:

“Thần thiếp ghi nhớ lời dạy.”

“Tốt. Ta không muốn thấy thêm ai trong hậu cung… đi vào lối cũ của Diệp Tài nhân nữa.”

Câu nói cuối khiến tim nàng chấn động. Nàng ngẩng lên, ánh mắt thoáng dao động.

“Nương nương nói gì…?”

Hoàng hậu mỉm cười:

“Ngươi giống nàng ta một chút. Khi xưa, Diệp Tài nhân cũng thích lặng, cũng ở Tịnh Tâm điện. Ta khuyên nàng đừng tò mò, nhưng nàng vẫn không nghe. Giờ, trong cung chẳng ai còn nhớ nàng nữa.”

Ngọc Yên giữ vẻ bình thản, dù trong lòng gió nổi bão.

“Thần thiếp chỉ là người mới, đâu dám hỏi chuyện cũ.”

“Tốt. Người biết chừng mực, ta mới yên tâm.”

Hoàng hậu khẽ nâng tách trà, đôi môi cong lên:

“Trong cung này, người không biết sợ mới dễ chết. Còn biết sợ… sẽ sống lâu.”

Sau khi rời Minh Hoa điện, Ngọc Yên đi chậm qua hành lang. Nắng chiều rơi trên mái ngói, đỏ rực như lửa. Gió nhẹ thổi qua, hương mẫu đơn nồng nàn, nhưng nàng cảm thấy mùi máu.

Trên đường về, nàng gặp Chiêu nghi Vân Thư. Nàng ta vừa từ Ngự Hoa viên ra, áo gấm đỏ thẫm, môi cười rực rỡ.

“Ôi, Tô Tài nhân. Ta nghe nói Hoàng hậu ban ngọc cho ngươi? Thật vinh hạnh.”

“Chỉ là chút ân điển, không dám nhận là vinh.”

“Ngươi khiêm tốn quá. Ta nghe ngọc đó từng thuộc về Diệp Tài nhân. Nàng ta đeo chưa đầy ba tháng thì biến mất. Ngươi không sợ điềm gở sao?”

Vân Thư vừa nói vừa nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh như đang dò xét.

Ngọc Yên đáp chậm:

“Nếu có điềm, thì chỉ là để thử xem ta có tin hay không.”

“Ngươi đúng là người thú vị.” – Vân Thư cười, rồi thì thầm khi đi ngang qua: – “Cẩn thận ngọc bội ấy. Có người chết vì nó đấy.”

Tối ấy, trời lại đổ tuyết nhẹ.

Ngọc Yên ngồi trong điện, đặt ngọc bội lên bàn. Nàng thắp một ngọn đèn, nhìn ngọc dưới ánh lửa. Trong ánh sáng ấy, vệt đỏ trong ngọc như đang lan rộng, chậm rãi như máu chảy.

Thu Nguyệt hoảng:

“Nương nương, hay là chúng ta đem trả…”

“Không được. Trả lại, khác gì thừa nhận sợ hãi?”

Nàng khẽ đặt ngọc vào lòng bàn tay, ngọc lạnh buốt. Trong khoảnh khắc ấy, một hình ảnh thoáng qua — bức màn hoa sen, khuôn mặt trong nhị hoa, đôi mắt khép hờ.

Một giọng thì thầm mơ hồ vang trong đầu:

“Ngọc ấy… là khóa…”

Ngọc Yên giật mình, tay run. Ngọc rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng vang dội.

Ngọc không vỡ, nhưng vết nứt dường như sâu hơn.

Nàng cúi xuống nhặt lên. Ở chỗ nứt, có chút chất đen khô lại — giống máu đã khô.

“Ngọc bội của Diệp Tài nhân…” – nàng thầm nghĩ. – “Không phải ngọc, mà là dấu phong.”

Đêm đó, nàng không ngủ. Khi canh ba đến, gió thổi mạnh, ngọn đèn tắt phụt. Trong bóng tối, nàng nghe tiếng gì đó nhỏ rất gần, như móng tay cào trên gỗ.

Tiếng ấy đến từ hộp đựng ngọc.

“Cạch… cạch…”

Ngọc Yên lặng lẽ mở hộp. Trong ánh sáng mờ của trăng, ngọc bội khẽ rung, vệt đỏ trong đó sáng lên như lửa.

Rồi nàng nghe thấy giọng nói đó lần nữa — giọng của người đàn bà trong tranh:

“Ngọc là khóa… mở ra là chết… giữ lại là bị giam…”

Gió ào qua, rèm cửa tung lên. Ngọc Yên đứng lặng, lòng như đóng băng.

Sáng hôm sau, Thái giám trong cung truyền tin: Chiêu nghi Vân Thư ngã bệnh, mê man, miệng nói sảng “phượng bị giam trong ngọc.”

Tin lan nhanh. Cung nữ xì xào, ai cũng sợ hãi. Người ta nói đêm qua, có ánh sáng đỏ hắt ra từ Tịnh Tâm điện, soi khắp tường trúc.

Thu Nguyệt thì thầm:

“Nương nương, đây là điềm chẳng lành.”

Ngọc Yên nhìn về hướng Minh Hoa điện, nơi Hoàng hậu ở. Đôi mắt nàng lạnh như gương:

“Không. Đây là khởi đầu.”

Đêm đó, nàng ngồi viết:

“Họ tặng ngọc để răn, giấu dao trong lễ. Nhưng dao cũng có thể chém ngược lại tay người cầm. Nếu Diệp Tài nhân bị giam trong ngọc, ta sẽ tìm cách mở nó. Không phải để cứu nàng, mà để biết — Hoàng hậu đang giấu thứ gì trong lòng cung này.”

Ánh trăng chiếu lên ngọc bội. Vệt đỏ lại sáng lên, như đáp lời.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×