phù hoa bất tự tại

Chương 7: Hồ sen đêm trăng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời như chiếc đĩa ngọc, ánh sáng trải xuống khắp Tịnh Tâm điện, lạnh và trong như dòng nước suối. Tuyết đã ngừng rơi, chỉ còn gió xuân chưa đến. Trong khoảng giao mùa hiếm hoi ấy, hồ sen phía sau điện vừa hé nụ đầu tiên giữa mặt băng tan.

Tô Ngọc Yên đứng trước hồ, áo choàng mỏng phất nhẹ, hương trầm nhè nhẹ tỏa ra từ ống tay áo. Nàng đã mất ngủ suốt mấy đêm liền. Cơn gió đêm lùa qua mái tóc, mang theo mùi hương hoa sen phảng phất — thứ hương mà từ ngày nhập cung, nàng luôn thấy mơ hồ, quen thuộc đến lạ.

“Sen nở trong băng… đúng là điềm lạ.” – Thu Nguyệt khẽ nói.

“Không phải điềm.” – Ngọc Yên đáp, giọng nhẹ như sương – “Chỉ là thứ trong thiên hạ, có thứ muốn sống, sẽ tìm đường mà sống thôi.”

Nàng bảo cung nữ lui hết, chỉ mình đứng lại bên hồ. Mặt nước phản chiếu ánh trăng, soi rõ hình bóng một người con gái đơn độc. Trong khoảnh khắc ấy, nàng nhớ đến lời Hoàng hậu từng nói: “Kẻ không biết sợ mới dễ chết.”

Nàng sợ chứ. Nhưng càng sợ, càng phải đứng vững.

Tiếng gió khẽ rẽ qua bụi trúc. Rồi bất ngờ, từ xa vọng đến tiếng bước chân trầm ổn. Không phải thái giám, không phải cận vệ. Âm thanh ấy có nhịp điệu ung dung của người quen cầm quyền.

Ngọc Yên khẽ quay đầu lại. Một bóng áo đen chậm rãi xuất hiện giữa hành lang phủ sương.

Người đó không mang theo đoàn tùy tùng, chỉ có một mình. Ánh trăng chiếu lên mặt hắn — rõ ràng, tuấn mạo mà lạnh, đôi mắt sâu như nước hồ đêm.

Là Hoàng đế.

Nàng sững lại, rồi vội hành lễ:

“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.”

“Miễn lễ.” – Giọng hắn trầm, hơi khàn, vang lên như từ xa vọng lại. – “Đêm khuya, Tô Tài nhân không ngủ, ra hồ làm gì?”

“Thần thiếp khó ngủ. Nghe tiếng gió bên hồ, tưởng ra được giấc mộng thanh thản.”

Hoàng đế nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt mang nét trầm ngâm khó đoán. Gió thổi qua, vạt áo hắn khẽ lay, dải ngọc bên hông kêu leng keng.

“Ngươi không sợ lạnh sao?”

“So với gió ngoài hồ, lòng người lạnh hơn, thần thiếp đã quen.”

Câu nói thoáng khiến hắn dừng lại. Một thoáng, khoé môi Hoàng đế hơi cong lên — không phải cười, chỉ là nét dịu đi giữa khoảng trầm tư.

“Ngươi nói hay lắm. Trong cung này, kẻ biết lạnh lòng người thường sống lâu hơn.”

Ngọc Yên ngẩng lên, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt nàng, trong trẻo mà tĩnh lặng.

“Thần thiếp không mong sống lâu, chỉ mong không bị quên.”

“Không bị quên?” – Hắn hỏi lại, giọng nhẹ – “Ngươi nghĩ có ai trong hậu cung này được nhớ sao?”

“Nếu không ai được nhớ, ít nhất cũng nên để lại chút gì trong ký ức của mình. Còn hơn sống mà chẳng biết mình từng là ai.”

Hoàng đế im lặng một lúc lâu. Tiếng côn trùng trong đêm hòa cùng tiếng nước khẽ vỗ bờ. Rồi hắn đi đến gần mép hồ, nhìn xuống những nụ sen ẩn dưới làn nước bạc.

“Sen này là giống do mẫu hậu trồng. Bà từng nói, sen là loài không sợ lạnh, dù băng phủ vẫn chờ ngày nở.”

Ngọc Yên khẽ cúi đầu:

“Thì ra là vậy. Không ngờ hồ này có dấu tích của Hoàng thái hậu.”

“Khi bà mất, trẫm từng ra đây ba đêm liền, nhưng sen không nở. Còn nay, băng chưa tan hết mà ngươi lại khiến sen hé nụ. Có lẽ bà cũng nhớ người rồi.”

Câu nói ấy, nhẹ như gió, mà khiến lòng Ngọc Yên chấn động. Nàng không biết nên đáp thế nào, chỉ thấy một nỗi thương cảm len vào giữa không gian im ắng.

“Hoàng thượng quá lời. Chỉ là may mắn gặp lúc xuân đến.”

“Không. Có lẽ là người hợp duyên với hồ này.”

Hắn quay đầu lại. Trong ánh trăng, đôi mắt ấy sáng lên, sâu thẳm như chứa cả trời sao. Ngọc Yên cúi mặt, không dám nhìn lâu, chỉ nghe tim mình đập từng nhịp chậm mà rõ.

Một lát sau, Hoàng đế hỏi:

“Nghe nói ngươi từng học thư pháp và hương đạo?”

“Vâng, thần thiếp từng học đôi chút, nhưng đã lâu không dùng đến.”

“Trẫm nhớ trước đây, trong yến lễ, ngươi có làm hương bài ‘Lệ tuyết phượng hương’, khiến cung nhân đều khen. Hương đó, ngươi còn giữ không?”

“Có, thần thiếp vẫn còn.”

“Ngày mai mang đến Dưỡng Tâm điện. Trẫm muốn ngửi lại.”

Giọng hắn không cao, nhưng mỗi chữ như lệnh. Ngọc Yên khẽ cúi đầu:

“Thần thiếp tuân chỉ.”

Hắn gật nhẹ. Nhưng khi nàng nghĩ mình có thể lui, hắn lại nói thêm:

“Tô Tài nhân, ngươi khác những người khác. Trong mắt họ, hậu cung là bậc thang. Còn trong mắt ngươi, là gì?”

Câu hỏi khiến nàng lặng người. Nàng nhìn xuống mặt hồ, trăng tan trong nước, sóng lăn tăn gợn lên như hàng ngàn mảnh gương vỡ.

“Là gương.” – nàng đáp khẽ – “Ai nhìn vào cũng chỉ thấy chính mình. Người nào càng muốn trèo cao, hình trong gương càng méo mó.”

Hoàng đế bật cười, tiếng cười rất khẽ, như tan trong gió.

“Trẫm nhiều năm chưa nghe ai nói vậy. Ngươi dám nói thật với trẫm sao?”

“Người hỏi thật, thần thiếp sao dám nói dối?”

Hắn lại nhìn nàng, ánh mắt không còn lạnh như lúc đầu. Dưới ánh trăng, vẻ mặt ấy hiện ra khác hẳn — không còn là vị quân vương nắm sinh sát thiên hạ, mà là một người đàn ông đang nhìn một đoá sen vừa hé.

“Nếu là gương, thì ngươi thấy trẫm là người thế nào?”

Ngọc Yên im lặng hồi lâu, rồi nói:

“Là người mệt.”

“Mệt?”

“Người nhìn thiên hạ, ai cũng thấy cúi đầu. Nhưng không ai dám nhìn thẳng vào mắt Hoàng thượng. Người như vậy, dù ngồi giữa vàng son, cũng cô độc.”

Hoàng đế nhìn nàng, ánh mắt ấy thoáng dao động, như bị chạm vào chỗ sâu nhất trong lòng.

“Cô độc… có lẽ đúng.” – hắn nói chậm – “Nhưng trẫm đã quen.”

“Người có thể quen với cô độc, nhưng cô độc chưa chắc quen với người.”

Một làn gió thoảng qua, thổi bay vài cánh hoa lê rơi từ bờ xa xuống mặt hồ. Những cánh trắng ấy nổi lềnh bềnh giữa ánh trăng, như mộng, như sương.

Hoàng đế đứng im nhìn một lúc, rồi khẽ nói:

“Nếu trẫm nói, trẫm muốn nhớ ngươi… ngươi có tin không?”

Ngọc Yên khẽ run. Nàng ngẩng đầu, thấy ánh trăng phản chiếu lên đôi mắt hắn, sáng lạnh nhưng ẩn trong đó là nét u buồn rất người.

“Thần thiếp… không dám tin, cũng không dám không tin.”

“Vì sao?”

“Vì người là vua. Mọi lời người nói, đều có thể là chân tình, mà cũng có thể là phép thử.”

Hoàng đế cười khẽ, nụ cười ấy không vui, chỉ là chút thoáng nhẹ như gió qua mặt hồ.

“Trẫm không cần ngươi tin. Chỉ cần đêm nay ngươi nhớ, nơi hồ sen này, có người từng cùng ngươi ngắm trăng.”

Nói rồi, hắn bước đi. Áo đen cuốn theo gió, bóng dáng khuất dần giữa hành lang bạc.

Ngọc Yên nhìn theo, lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ — vừa ấm, vừa đau.

Sau khi hắn đi, nàng vẫn đứng lại hồi lâu. Mặt trăng tròn trên cao phản chiếu bóng nàng và hồ sen dưới chân. Trong nước, một nụ sen vừa hé đã khẽ nở thêm chút nữa, hương thơm dịu lan ra, nhẹ như lời hứa không nói thành lời.

“Hồ sen đêm nay, không chỉ có trăng…” – nàng thì thầm – “Mà còn có ký ức.”

Thu Nguyệt đến tìm, thấy chủ nhân vẫn đứng lặng, liền lo lắng:

“Nương nương, gió lạnh, người mau vào thôi.”

Ngọc Yên khẽ quay lại, trong mắt ánh lên tia sáng khác thường:

“Từ nay hồ này không chỉ là chỗ lạnh. Nó là nơi người nhớ ta.”

Đêm ấy, nàng không ngủ. Trên bàn, ngọc bội lam sắc vẫn nằm yên, nhưng vết nứt giữa ngọc không còn đỏ như máu — mà nhạt dần, như thể đang bị thứ ánh sáng nào đó thanh tẩy.

Nàng chạm nhẹ vào ngọc, nói khẽ:

“Ngươi thấy không, Diệp Tài nhân… cuối cùng, người ấy cũng đến hồ này.”

Một cơn gió thổi qua, ngọn đèn khẽ lay. Trong ánh sáng mờ, hình phượng trong ngọc như khẽ động, đôi cánh hé mở, tựa như sắp bay.

Sáng hôm sau, toàn cung truyền tin — Hoàng thượng đêm qua không nghỉ ở Dưỡng Tâm điện, mà “tản bộ” quanh hồ sen phía tây. Không ai biết hắn gặp ai, chỉ biết sáng ra, người sai mang lệnh: “Tu bổ Tịnh Tâm điện, giữ hồ sen quanh năm nở.”

Thu Nguyệt nghe tin, mắt tròn xoe:

“Nương nương! Người… người có biết Hoàng thượng ra lệnh vì ai không?”

Ngọc Yên chỉ mỉm cười, ánh mắt xa xăm:

“Hoa sen nở trong băng, không cần ai bảo, nó vẫn nở.”

Rồi nàng nâng chén trà hoa lê, khẽ nhấp ngụm nhỏ. Vị trà đắng mà ngọt, nhẹ mà sâu — y như ánh mắt người dưới trăng đêm ấy.

“Có lẽ, lạnh cũng có thể sinh ra ấm. Chỉ là, ấm ấy… ngắn như hơi thở.”

Ánh nắng đầu ngày xuyên qua song cửa, rọi lên má nàng một dải sáng mỏng. Trong khoảnh khắc đó, nàng khẽ cười — nụ cười không rõ là hạnh phúc hay bi thương.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×