Bình minh sau đêm trăng hôm ấy, Tịnh Tâm điện vốn là nơi lạnh lẽo bị bỏ quên bỗng trở thành trung tâm của mọi lời bàn tán.
Tin tức trong hậu cung lan nhanh như lửa bén cỏ khô — chỉ một câu thôi, nhưng đủ khiến mọi trái tim trong cung đình chao đảo:
“Đêm qua, Hoàng thượng ở hồ sen phía tây, trò chuyện với Tô Tài nhân.”
Không ai biết rõ nội tình, chỉ có người thấy bóng áo đen của Hoàng thượng giữa ánh trăng, và thấy Tô Tài nhân đứng cạnh hồ sen. Từ đó, mọi lời đều thêm mắm dặm muối.
“Nghe nói Hoàng thượng còn sai người lệnh tu bổ lại Tịnh Tâm điện, cho rằng phong thủy nơi đó hợp ngài.”
“Hợp phong thủy ư? Ai mà chẳng biết ý chỉ đó là ban ơn.”
“Một kẻ mới nhập cung chưa đến một tháng mà được Hoàng thượng ghé qua, chẳng phải kỳ lạ sao?”
“Kỳ lạ hay không, chỉ biết từ nay, Tô Tài nhân không còn là kẻ nhỏ bé nữa rồi.”
Mỗi lời đồn thêu dệt thêm, như gió cuốn mây, càng lan càng mạnh.
Những đôi mắt vốn thờ ơ nay đã bắt đầu nhìn về Tịnh Tâm điện với ánh nhìn khác — có kẻ e dè, có kẻ đố kỵ, và có kẻ… bắt đầu lo sợ.
Trong Chiêu Dương cung, nơi Chiêu nghi – người quyền thế thứ hai chỉ sau Hoàng hậu – đang ngồi pha trà, khói trà tỏa thành một làn mỏng như sương.
Bên cạnh, cung nữ quỳ thấp, giọng dè dặt:
“Nương nương, lời đồn trong cung đều nói đêm qua Hoàng thượng trò chuyện cùng Tô Tài nhân ở hồ sen… lại còn hạ chỉ tu sửa điện của nàng ta.”
Chiêu nghi nhẹ nâng chén trà lên, đôi môi mỉm cười mà không cười:
“Trò chuyện thôi mà khiến cả hậu cung xôn xao… Quả nhiên người mới dễ khiến thiên hạ chú ý.”
“Nô tỳ nghe nói… Hoàng thượng hiếm khi hạ chỉ riêng cho một Tài nhân. Có lẽ người thực sự chú ý nàng ấy.”
Nàng đặt chén trà xuống, tiếng sứ chạm vào bàn khẽ vang, nhưng trong lòng người nghe lại như sấm nổ.
“Chú ý?” – giọng Chiêu nghi lạnh đi – “Trong cung này, cái gọi là ‘chú ý’ chẳng khác nào lưỡi dao hai lưỡi. Được sủng, là phúc; bị ghen, là họa.”
Nàng đứng dậy, bước chậm ra hiên. Ngoài kia, ánh nắng sớm rọi lên hồ sen bên cung Chiêu Dương, phản chiếu gương mặt xinh đẹp của nàng trong nước.
“Tô Ngọc Yên…” – nàng thì thầm – “Một con chim nhỏ dám hót trong đêm lạnh. Được thôi, để xem giọng hót ấy bay được bao xa.”
Tại Tịnh Tâm điện, Thu Nguyệt vừa bước vào đã hớt hải:
“Nương nương! Tin đồn đã lan khắp cung rồi. Ai cũng nói người được Hoàng thượng sủng hạnh đêm qua.”
Tô Ngọc Yên ngẩng lên khỏi bàn viết, ánh mắt bình thản đến lạnh lùng:
“Sủng hạnh? Họ nghĩ gì thì mặc họ. Sự thật ta rõ, Hoàng thượng rõ, thế là đủ.”
“Nhưng nương nương, lời đồn như lửa, e rằng Hoàng hậu sẽ chú ý.”
Nàng đặt bút xuống, cười nhẹ:
“Hoàng hậu đã chú ý ta từ ngày tặng ngọc bội. Đêm qua chỉ khiến ngài ấy có thêm lý do thôi.”
Thu Nguyệt lo lắng:
“Vậy người định làm sao?”
“Không làm gì cả.” – Giọng nàng nhẹ như gió – “Càng bị động, càng dễ lộ yếu điểm. Đôi khi, đứng yên là cách khiến kẻ khác rối loạn.”
Nói rồi, nàng mở chiếc hộp gỗ trên bàn, lấy ra bình hương bài.
“Ngày mai, ta sẽ mang hương phượng đến Dưỡng Tâm điện theo chỉ dụ. Chỉ cần giữ được vẻ tự nhiên, mọi lời đồn sẽ tự tan.”
Thu Nguyệt khẽ gật, nhưng lòng vẫn bất an. Nàng đã ở trong cung nhiều năm, biết rõ: khi hậu cung bắt đầu đồn thổi, nghĩa là sóng đã nổi.
Buổi chiều hôm đó, tiếng trống đổi canh vang lên. Trong Cung Diên Thọ, Hoàng hậu đang nghe cung nhân báo lại mọi chuyện.
“Tô Tài nhân à…” – Hoàng hậu khẽ mỉm cười, đôi mắt như nước thu – “Người mới mà khiến Hoàng thượng phải nhắc đến hồ sen. Quả là hiếm.”
Một cung nữ dâng trà, cúi đầu nói:
“Hoàng hậu nương nương, nếu là tin đồn, nô tỳ sợ gây ảnh hưởng đến thanh danh của hậu cung…”
“Ảnh hưởng?” – Hoàng hậu đặt chén xuống, giọng nàng vẫn ôn tồn – “Tin đồn vốn là thứ hữu dụng nhất trong cung. Nó không làm bẩn ai, chỉ khiến kẻ yếu lộ mặt.”
Nàng đứng dậy, bước chậm rãi ra ngoài, nơi ánh nắng chiều phủ qua lan can ngọc.
“Truyền lệnh cho Thượng cung ty. Nói rằng Tô Tài nhân tuy được Hoàng thượng để mắt, nhưng điện cũ, nên cần người đến ‘hỗ trợ’ việc hương liệu, nghi thức.”
Cung nữ hiểu ý, cúi đầu thật sâu:
“Tuân chỉ.”
Khi bóng Hoàng hậu khuất sau rèm ngọc, chỉ còn lại mùi trầm thoang thoảng. Dưới lớp hương ấy, ẩn chứa mùi sắt của dối trá.
Ba ngày sau, Tịnh Tâm điện chật ních người. Những cung nhân vốn trước kia không mấy ai ghé nay đều tìm cớ qua lại: kẻ mang trà, người dâng vải, có kẻ chỉ để nhìn qua một lần người được đồn “được sủng”.
Ngọc Yên ngồi bên cửa, vẫn giữ vẻ ung dung. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt đều nhẹ nhàng, không kiêu căng mà cũng chẳng khiếp sợ.
Chính cái điềm tĩnh ấy khiến lời đồn càng lan — rằng Tô Tài nhân thật sự được sủng ái, nếu không, sao có thể bình thản đến vậy?
Tối hôm ấy, khi mọi người đã lui, Thu Nguyệt ghé sát nói nhỏ:
“Nương nương, hôm nay Lệ Tần sai người đến hỏi, nói muốn ‘mượn’ phương hương người dùng.”
Ngọc Yên cười:
“‘Mượn hương’ chẳng qua là cái cớ. Họ muốn xem ta có giấu gì.”
“Vậy… có nên đưa không?”
“Đưa. Thứ ta dùng vốn chẳng giấu được. Họ càng tin ta ngây thơ, ta càng dễ thở.”
Nàng nói rồi, châm nén hương nhỏ, mùi phượng hương lan nhẹ khắp điện.
“Ngươi thấy không, Thu Nguyệt. Mùi hương này chẳng khác gì tin đồn — lúc đầu dịu, nhưng lan ra rồi thì chẳng ai dập nổi.”
Cùng đêm đó, tại Cung Diên Thọ, Chiêu nghi được mời dự yến nhỏ của Hoàng hậu.
Giữa khói trà mờ, Hoàng hậu chậm rãi nói:
“Bổn cung nghe nói Tô Tài nhân có tài hương đạo, lại khiến Hoàng thượng hài lòng. Muội có quen biết chăng?”
Chiêu nghi khẽ cười, ánh mắt thấp thoáng ý tứ:
“Thần thiếp từng gặp một lần. Người mềm mỏng, nói năng có chừng. Nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Nhưng đôi khi kẻ im lặng lại là kẻ biết chờ thời.”
Hoàng hậu nhìn nàng, ánh mắt lạnh mà sắc:
“Muội nói phải. Trong cung này, kẻ không biết chờ là kẻ sớm tàn.”
Nàng đặt chén trà xuống, khẽ gõ ba tiếng lên bàn:
“Nếu nàng ta thật sự có duyên với Hoàng thượng, thì càng phải thử xem duyên ấy sâu đến đâu.”
Chiêu nghi hiểu ngay, khẽ cúi đầu, môi khẽ cong:
“Thần thiếp xin tuân.”
Sáng hôm sau, Tô Ngọc Yên được truyền chỉ:
“Tô Tài nhân, Hoàng hậu lệnh ngươi dự trà hội ở Cung Diên Thọ.”
Tin vừa truyền, Thu Nguyệt đã tái mặt:
“Trà hội? Không phải là… hình thức thử lễ phép sao?”
Ngọc Yên chỉ mỉm cười:
“Lễ phép là một nửa, còn nửa kia là phép thử lòng người.”
Nàng bước đến trước gương, tự tay cài trâm ngọc lên tóc, áo gấm màu nhạt, không cầu hoa lệ — chỉ đơn giản, tinh tế.
“Đi thôi. Dù là bão, ta cũng nên biết nó từ hướng nào đến.”
Trên đường đến Cung Diên Thọ, các cung nhân đều nhìn nàng, ánh mắt vừa tò mò vừa soi xét.
Ngọc Yên điềm nhiên, mỗi bước nhẹ mà vững, chẳng khác nào bước trên mặt hồ phẳng.
Khi đến nơi, Hoàng hậu ngồi trên cao, Chiêu nghi đứng bên cạnh, nụ cười nhẹ như hoa xuân.
“Tô Tài nhân, ngươi đến rồi. Bổn cung nghe nói ngươi tinh thông hương đạo. Hôm nay đúng dịp, hãy điều chế một loại hương biểu trưng cho ‘lòng trung thành’ đi.”
Câu nói ấy, nghe như lời mời, nhưng là cạm bẫy.
Một sai sót nhỏ thôi — chọn sai hương liệu, phối sai ý — cũng có thể bị xem là “không tôn kính Hoàng gia.”
Ngọc Yên cúi đầu, mỉm cười:
“Thần thiếp tuân lệnh.”
Nàng nhẹ nhàng lấy ra hương cụ, đôi tay thanh mảnh chuyển động nhịp nhàng.
“Hương biểu trưng cho lòng trung, nên phải có gốc kiên định — dùng trầm.”
“Nhưng trung thành không thể chỉ cứng, phải có mềm, nên thêm hương phượng.”
“Cuối cùng, thêm chút long não, để khi cháy, mùi hương lan xa mà không tắt.”
Khi hương cháy, khói trắng tỏa quanh, lan ra như mây.
Hoàng hậu khẽ nhắm mắt, gật đầu:
“Thơm.”
Chiêu nghi cười, nhưng trong mắt lóe lên tia sắc lạnh:
“Đúng là có tài. Nhưng…”
Nàng cúi xuống nhìn hương cụ, giọng nhẹ mà rắn:
“Sao lại dùng phượng hương? Hương phượng vốn biểu trưng cho phượng hoàng — mà phượng chỉ có một, biểu trưng cho Hoàng hậu. Ngươi dùng nó… chẳng phải ngụ ý muốn cùng phượng song bay sao?”
Không khí lập tức đông cứng. Thu Nguyệt đứng phía sau suýt quỳ xuống vì sợ.
Ngọc Yên ngẩng lên, đôi mắt không hề dao động:
“Chiêu nghi nương nương hiểu sâu thật. Nhưng thần thiếp chọn phượng hương không vì phượng hoàng, mà vì nó là mẫu hương do Hoàng thái hậu từng dùng. Lòng trung, là trung với cả gốc rễ triều đình, đâu chỉ là với người trước mắt.”
Hoàng hậu khẽ mở mắt, ánh nhìn thoáng qua chút thích thú.
“Ngươi nói hay.”
Chiêu nghi im lặng, chỉ khẽ mím môi.
Khi Ngọc Yên lui ra, gió ngoài hiên nổi lên, hương phượng theo gió bay xa.
Từng lời đồn trong cung, từ đó lại đổi hướng:
“Không chỉ được sủng, Tô Tài nhân còn được Hoàng hậu khen trước mặt Chiêu nghi.”
“Trời ơi, chẳng lẽ người thật sự có số làm phi?”
“Ai biết được… nhưng người ấy không tầm thường đâu.”
Còn Tô Ngọc Yên, khi trở về Tịnh Tâm điện, chỉ nói khẽ:
“Tin đồn giống như sóng. Nếu không thể dập, thì hãy để nó đẩy ta đi xa hơn một chút.”
Rồi nàng nhìn ra hồ sen, những bông sen non đã nở thêm vài cánh.
Trăng chưa lên, nhưng ánh sáng trong mắt nàng đã lấp lánh hơn cả trăng.