Khiêu vũ tại Yến Khánh điện – Một màn múa khiến Hoàng đế động tâm thật sự
Đêm yến hội tại Yến Khánh điện bừng sáng như dải ngân hà rực rỡ giữa cung điện. Hương trầm quấn khắp không gian, kết hợp với ánh nến vàng nhạt phản chiếu trên tường gấm thêu, tạo nên một cảnh tượng vừa xa hoa vừa mờ ảo. Tiếng cười, tiếng ly chạm nhau, tiếng nhạc nhịp nhàng hòa quyện — tất cả đều khiến hậu cung như sống trong một giấc mộng.
Tô Ngọc Yên đứng bên ngoài hành lang, nhìn qua rèm lụa đỏ. Lần đầu tiên nàng được mời dự yến hội của Hoàng hậu, nơi các phi tần quyền thế tụ hội, nơi các cung nhân tinh anh trong cung thao diễn, vừa là lễ nghĩa, vừa là cuộc kiểm soát ngầm.
Thu Nguyệt đứng bên cạnh, mặt tái mét:
“Nương nương, người biết không? Chiêu nghi, Lệ Tần, Ngọc Tần đều có mặt. Ai cũng nhìn ngươi như… là đối thủ.”
Ngọc Yên mỉm cười, ánh mắt lặng như nước hồ ban mai:
“Họ chỉ sợ một điều: người đứng giữa ánh sáng mà không sợ. Chỉ thế thôi.”
Nàng khoác lên mình bộ y phục lụa trắng, thêu sen phượng, tinh giản mà sang trọng. Trên tóc, cài trâm ngọc nhỏ, ánh sáng nến phản lên long lanh, khiến nàng như một đoá sen vừa hé trong đêm sương.
Yến hội bắt đầu, tiếng nhạc cầm, tiêu, tỳ bà vang lên hòa cùng tiếng cười nói. Hoàng đế ngồi trên cao, trên ngai vàng, ánh mắt như lướt qua mọi cung tần, nhẹ mà sắc.
Các phi tần lần lượt bước ra, từng người biểu diễn, từ ca hát, múa nhẹ đến những điệu múa đầy uyển chuyển. Mỗi bước đều được ngắm nghía, đánh giá, cười khẽ hay cau mày — tất cả đều là quan sát, không chỉ là thưởng thức.
Khi đến lượt Tô Ngọc Yên, trong phòng trầm lặng một cách kỳ lạ. Không ai biết nàng sẽ múa gì, bởi nàng vốn là người ít xuất hiện trước Hoàng đế. Ngay cả Chiêu nghi cũng khẽ nhíu mày.
Ngọc Yên bước ra, từng bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển. Âm nhạc cất lên, nàng nhún nhảy theo nhịp, không quá hoa lệ, cũng không phô trương. Mỗi động tác đều mềm mại, tinh tế, kết hợp cùng ánh sáng nến phản chiếu trên lụa trắng, tạo nên một bức tranh sống động.
Điệu múa không dài, nhưng đủ để khiến ai nhìn cũng không rời mắt. Ngay cả Hoàng đế, vốn quen nhìn người như đoán tính, cũng không kìm nổi nhíu mày, ánh mắt chầm chậm dõi theo từng cử động.
Màn múa vừa kết thúc, Ngọc Yên cúi đầu, nhẹ nhàng lùi về sau, không khoe, không cầu khán giả khen. Trong điện, chỉ còn tiếng trầm hương thoang thoảng, hòa cùng ánh nến.
Hoàng đế vẫn ngồi trên ngai, mắt dõi theo nàng, như chưa từng rời. Một phút, rồi hai phút, vẫn không ai dám bước ra phá vỡ im lặng.
“Đúng là… không tầm thường.” – Giọng Hoàng đế vang lên, vừa trầm vừa khẽ khàng.
Một vài phi tần đứng gần nghe thấy, liền cúi thấp đầu, nhưng ánh mắt lo lắng không giấu nổi. Ngọc Yên bình thản, nhưng trong lòng nàng biết: ánh mắt ấy chính là một lời đánh dấu trong lòng Hoàng đế.
Sau màn múa, Hoàng hậu ghé gần Chiêu nghi, khẽ nói:
“Người mới đó… thật sự khiến trẫm chú ý.”
Chiêu nghi hít một hơi, giọng lạnh:
“Đúng vậy. Nhưng chỉ chú ý thôi, chưa đủ. Nếu muốn sống trong ánh sáng ấy, còn phải cẩn thận từng bước.”
Hoàng hậu gật, đôi mắt lóe sáng:
“Bổn cung biết. Nhưng ai cũng nên thử một lần, để biết kẻ nào có thể đứng giữa bão mà không gục ngã.”
Yến hội tiếp tục với các màn biểu diễn khác, nhưng tâm trí Hoàng đế vẫn chỉ một mối: hình ảnh nàng bước ra, tay mềm mại, lụa trắng bay theo từng nhịp chân, ánh mắt dịu dàng nhưng không khuất phục. Một thứ gì đó vừa mới, vừa lạ, vừa khiến lòng hắn xao động.
Các phi tần khác đều cố biểu diễn nhiều điệu múa, phô trương kỹ năng, nhưng ánh mắt Hoàng đế vẫn không rời khỏi Tô Ngọc Yên. Ánh nhìn ấy không còn chỉ là quan sát, mà là một sự quan tâm thật sự, một điều mà trước đây, trong hậu cung đầy mưu mô, chưa từng xảy ra với nàng.
Chiêu nghi đứng từ xa, nhìn rõ hết mọi chi tiết. Ánh mắt nàng lóe lên sắc lạnh, như muốn nhìn thấu nội tâm Hoàng đế. Nhưng đồng thời, nàng cũng biết: Tô Ngọc Yên không dễ bị lấn át.
Buổi tối kết thúc, Hoàng đế ra khỏi điện, chỉ còn lại Tô Ngọc Yên đứng nơi góc sân, dưới ánh đèn lồng đỏ rực. Nàng cúi đầu, giữ dáng điềm tĩnh. Khi bóng Hoàng đế khuất, nàng mới thở nhẹ, tay vuốt nhẹ vạt áo.
Thu Nguyệt chạy đến, lo lắng:
“Nương nương, Hoàng thượng… ánh mắt đêm nay…”
Ngọc Yên mỉm cười, giọng nhẹ:
“Đừng lo. Ánh mắt ấy, chỉ như trăng soi mặt hồ. Biết cách đứng vững, nước vẫn yên.”
Sáng hôm sau, hậu cung truyền tin:
“Đêm qua, Tô Tài nhân múa tại Yến Khánh điện. Hoàng thượng chú ý, không rời mắt. Các phi tần khác e dè, nhưng nàng ấy bình thản như không.”
Tin tức như lửa trên rơm, lan khắp hậu cung. Ai cũng bàn tán, nhưng không ai dám tiến đến gần nàng.
Chiêu nghi ngồi bên cửa sổ, nhấp chén trà, ánh mắt sắc bén:
“Cô gái nhỏ này… không ngờ dám đứng giữa ánh mắt Hoàng đế mà không run.”
Hoàng hậu trong điện lại mỉm cười, giọng nhẹ mà sâu:
“Ai dám đứng giữa bão, mới xứng được để trẫm để mắt. Ngươi cũng vậy, Chiêu nghi à. Hãy theo dõi kỹ, trò chơi mới chỉ bắt đầu.”
Tô Ngọc Yên trở về Tịnh Tâm điện, mở hộp ngọc bội, chạm nhẹ vào trâm cài tóc. Vết nứt trên ngọc giờ như tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nhắc nhở nàng rằng: ánh mắt Hoàng đế tuy đã động, nhưng cũng đồng nghĩa với những cạm bẫy ngầm sẽ dần hiện ra.
Nàng đặt tay lên mặt bàn, nhìn ra hồ sen phía sau điện. Bông sen mới nở khẽ rung trong gió:
“Một lần đứng giữa ánh sáng, không chỉ là được chú ý… mà còn là dấu mốc cho mọi thử thách tiếp theo.”
Thu Nguyệt đứng bên, thở dài:
“Nương nương, hậu cung giờ sẽ chẳng bình yên nữa.”
Ngọc Yên mỉm cười, ánh mắt sáng như trăng:
“Chính nhờ không bình yên mà mới biết ai đủ sức đứng vững.”
Đêm ấy, nàng không ngủ sớm. Trăng treo cao, soi bóng nàng trên vạt sen, khẽ lay động.
Trong lòng, một cảm giác mới mẻ xuất hiện: ánh mắt Hoàng đế hôm qua không còn chỉ là tò mò, mà là sự động lòng, nhẹ nhàng mà sâu sắc.
Và Tô Ngọc Yên biết, từ nay, mỗi bước đi trong hậu cung sẽ là một điệu múa, không phải chỉ cho người khác xem, mà là màn múa sinh tử của chính nàng.