Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh
Tác giả: Ma Ma
Tag: Ngôn Tình Vườn Trường
Độ dài: 79 chương
Tình trạng: Đã hoàn thành
Review: 2025-03-17
"Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh" là một câu chuyện thanh xuân vườn trường ngọt ngào, nhẹ nhàng và tràn đầy sự dịu dàng. Truyện xoay quanh mối quan hệ giữa nam chính lạnh lùng nhưng cưng chiều hết mực và nữ chính đáng yêu, trong sáng như một "tiểu tiên nữ" bước vào thế giới của anh. Những tình tiết đời thường như cùng nhau đi học, quan tâm âm thầm hay những rung động đầu đời được tác giả khắc họa tinh tế, mang đến cảm giác ấm áp và ngọt ngào.
Cưa Nhầm Bạn Trai, Được Chồng Như Ý
Tag: Ngôn Tình Hài hước
Review: 2025-03-24
Giang Thành cuối thu, năm giờ ba mươi chiều.
Mặt trời đã bị mây che khuất từ lúc nào, ánh nắng bị giam giữ trong những tầng mây, cố gắng giãy dụa nhưng chỉ phát ra được chút ánh sáng le lói.
Trịnh Thư Ý đang nằm sấp trêи bàn ngủ gà ngủ gật, trêи trán cô đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đầy lảnh lót trong tiếng gõ bàn phím dồn dập và đầy máy móc, kéo Trịnh Thư Ý ra khỏi cơn mơ.
“Xin chào, xin hỏi cô có phải là Trịnh Thư Ý, phóng viên của tuần san Kinh tế và Tài chính đúng không ạ?”
Trịnh Thư Ý nhận điện thoại, cố gắng tỉnh táo để nói chuyện, “Đúng là tôi đây, xin hỏi anh là?”
“Tôi là Trần Thịnh, trợ lý của tổng giám đốc ngân hàng Minh Dự, tháng trước quý tạp chí và Thời tổng Thời Yến đã hẹn phỏng vấn, thời gian đã hẹn là ngày mai, cô còn nhớ không?”
Trịnh Thư Ý tỉnh táo ngay lập tức, đồng thời vô thức ngồi thẳng người dậy.
Chuyện này đương nhiên là cô nhớ rồi.
Trong thời gian này, cô đã nghe rất nhiều về cái tên Thời Yến này.
Anh tốt nghiệp ở châu Âu, trở về tiếp nhận ngân hàng tư nhân Minh Dự trực thuộc tập đoàn Minh Dự, kể từ đó danh tiếng của anh được truyền đi khắp nơi trong giới.
Những người trong giới lúc đó cũng không coi chuyện này là chuyện tốt, vì dù sao thì trạng thái hoạt động của ngân hàng đã ngập tràn nguy cơ, thậm chí còn có nhà bình luận về tài chính đã thay đổi cách diễn đạt nghiêm túc, cho rằng Thời Văn Quang lấy công ty nhỏ chỉ còn chút hơi tàn để cho con trai mình chơi đùa.
Nhưng sau khi Thời Yến làm chủ ngân hàng Minh Dự, anh kiên quyết giải quyết các vấn đề như phụ thuộc quá mức vào hoạt động kinh doanh tiền gửi và cho vay hay các rủi ro có thể xảy đến, đề cập đến cơ chế quản lý và kiểm soát nguy hiểm, sấm rền gió cuốn thay đổi càn khôn.
Hai mươi bảy tuổi, Thời Yến khiến toàn bộ giới tài chính chú ý đến mình, hào quang liên tục tỏa sáng, các lời mời phỏng vấn cũng làm nổ đường dây nóng của văn phòng tổng giám đốc ngân hàng Minh Dự.
Mặc dù tiếng tăm vang xa nhưng các bài phỏng vấn về anh lại ít đến thảm thương.
Dù có là công ty truyền thông đứng đầu cũng khó mà nhận được cơ hội phỏng vấn anh, nếu lấy được vài câu trả lời cũng đủ để làm tiêu đề chói mắt trêи trang bìa.
Trịnh Thư Ý nghe nói tổng biên nhà cô đã từng giúp đỡ Thời Yến một việc nhỏ nên mới hẹn được ngày phỏng vấn.
Lúc chủ biên giao nhiệm vụ này lại cho Trịnh Thư Ý, toàn bộ nhân viên trong tòa soạn đều hâm mộ cô.
Cái tên “Thời Yến” này có thể hấp dẫn vô số ánh mắt truyền thông, điều này có nghĩa là phóng viên nào có thể phỏng vấn anh cũng sẽ nhận được sự chú ý của mọi người.
Nhưng cú điện thoại này lại khiến Trịnh Thư Ý trở nên lo lắng, cô cẩn thận hỏi lại, “Có phải có thay đổi gì không ạ?”
“Chuyện là thế này…” Trần Thịnh nói, “Thời gian phỏng vấn vốn đã hẹn vào chín giờ sáng mai, nhưng vì Thời tổng có việc riêng nên ngày mai không thể phỏng vấn được.”
Trịnh Thư Ý, “Thế còn sau đó…”
“Mấy ngày tiếp theo có lẽ cũng không có lịch trống.” Trần Thịnh nói, “Thế nên thời gian phỏng vấn lùi lại đến một tuần sau thì có tiện không ạ?”
Không được.
Việc đăng bài phỏng vấn chỉ có hiệu lực trong một thời gian nhất định, lần này vòng đi vòng về cũng sẽ mất thêm một tuần, mọi chuyện cũng đã muộn rồi.
Trịnh Thư Ý vội vàng nói, “Tuần sau thì thật sự không được rồi, anh xem thử có thể nhín ra một chút thời gian được không ạ? Phỏng vấn qua điện thoại cũng được nữa!”
Trần Thịnh, “Chuyện này sợ là không được rồi, tôi không thể nói rõ với cô nhưng quả thật nếu muốn nhanh nhất thì phải đến tuần sau anh ấy mới có lịch trống.”
“Vậy còn tối nay thì sao?” Trịnh Thư Ý hỏi, “Tối nay anh ấy có rảnh không? Chỉ ba tiếng thôi, nếu không thì hai tiếng cũng được.”
Không chờ Trần Thịnh trả lời, Trịnh Thư Ý cắn răng nói tiếp, “Một tiếng thôi cũng được! Anh làm ơn giúp tôi được không?”
Trần Thịnh im lặng một lát, hạ giọng nói, “Tối nay Thời tổng có một bữa tiệc khá quan trọng, có lẽ… tôi chỉ nói là có lẽ thôi nhé, trong lúc đó có thể nhín chút thời gian, cô thấy…”
“Tôi sẽ đến đó đợi!” Trịnh Thư Ý đồng ý ngay lập tức, “Anh cho tôi xin địa chỉ, tôi sẽ đến đó đợi.”
Loading...
Trước khi cúp điện thoại, Trần Thịnh lại nhấn mạnh thêm một lần nữa, “Cô Trịnh à, tôi có thể sắp xếp cho cô nhưng tôi không đảm bảo rằng Thời tổng có rảnh hay không, có thể cô sẽ mất công một chuyến đấy.”
Trong ống nghe chỉ truyền lại tiếng “tút tút” máy móc, quanh quẩn bên tai cô hồi lâu, sau đó, Trịnh Thư Ý lại nằm bẹp xuống bàn, sự căng thẳng dần dần biến mất, theo sau đó là trạng thái trống rỗng, thẫn thờ.
Được phỏng vấn Thời Yến là chuyện cô nên vui vẻ mới đúng.
Nhưng sự nhạy cảm trong “ngày dâu” vào lúc này lại càng mạnh hơn, tâm trạng của cô không hề tốt mà thậm chí trong lòng còn có chút chua chát.
Hôm nay là sinh nhật của bạn trai cô là Nhạc Tinh Châu.
Đây là lần sinh nhật đầu tiên kể từ khi hai người họ ở bên nhau.
Nhạc Tinh Châu còn đặt trước nhà hàng, mua vé xem phim, chờ cô tan làm sẽ cùng nhau đón sinh nhật.
Bây giờ cô không những không thể cùng bạn trai đón sinh nhật, mà cô còn phải vác cái thân đau ốm này đi làm việc, thậm chí còn có khả năng đi không một chuyến.
Trịnh Thư Ý ngồi dậy, từ từ nhắm mắt lại, hít vào mấy hơi thật sâu, sau đó tắt máy tính rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Khổng Nam đang vùi đầu viết bản thảo, nghe thấy động tĩnh bên bàn đối diện thì ngẩng đầu lên hỏi, “Cô sao thế?”
Trịnh Thư Ý chống lên bàn để lấy điểm tựa đứng lên một lát, chờ đến khi cơn đau thắt dưới bụng qua đi, cô mới trả lời, “Phỏng vấn sớm, tối nay tôi phải đi rồi.”
“Hả?” Lúc này Khổng Nam mới chú ý đến sắc mặt của Trịnh Thư Ý.
Mặc dù cô có làn da trắng nõn, nhưng lúc này mặt cô lại trắng bệch không có chút máu, vẻ ốm yếu hiện rõ lên gương mặt, hoàn toàn không còn cảm giác hoạt bát sinh động như bình thường.
“Cô có khỏe không đấy?”
“Không khỏe cũng phải đi thôi, tôi còn cách nào nữa đâu.”
Trịnh Thư Ý đi đến cạnh máy in, ôm một chồng văn kiện, cụp mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất ngây ngẩn một hồi.
Máy in vẫn làm việc đều đều, từng trang giấy ngăn ngắn xuất hiện xếp đống ở trước mặt.
Không biết điện thoại của ai reo lên, Trịnh Thư Ý bỗng ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt rồi cũng lấy điện thoại mình ra.
Có lẽ cô nên gọi cho Nhạc Tinh Châu nói trước một tiếng với anh, nhưng vừa mở danh bạ ra, đối phương như có thần giao cách cảm đã gọi điện đến.
“Em yêu, khi nào em tan tầm? Anh đến đón em nhé?”
Trịnh Thư Ý dựa vào máy in, ngón tay vẽ vòng tròn trêи mặt báo, “Ngại quá, em có một cuộc phỏng vấn đột xuất khoảng chừng hai tiếng, nên có lẽ không ăn tối cùng anh được rồi.”
Cô nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, “Hôm nay em không được khỏe, tối nay chắc cũng không đi xem phim được luôn.”
Nhạc TInh Châu nghe thấy thế thì thở dài, “Thôi được rồi, anh tìm bạn đón sinh nhật tạm vậy.”
“Vâng, em xin lỗi anh.” Trịnh Thư Ý mấp máy đôi môi, cô lí nhí, “Lần sau em sẽ bù cho anh nhé?”
Khổng Nam chờ Trịnh Thư Ý cúp điện thoại, cô ấy đổi tay cầm bút, tay kia chống cằm, cười tít mắt, “Cho bạn trai cô leo cây à?”
“Nếu không thì sao bây giờ?” Trịnh Thư Ý hỏi ngược lại, “Không cho bạn trai leo cây, chẳng lẽ cho Thời Yến leo cây hay sao?”
“Ây, đáng thương quá đi, bạn trai thân yêu của cô lại bị một tên đàn ông không biết mặt cướp mất cơ hội đón sinh nhật cùng cô rồi.”
“Cô nói cứ như tôi đi đón sinh nhật cùng với Thời Yến ấy.” Trịnh Thư Ý cầm tài liệu đi đến một bên đóng thành tập, “Tôi cũng không biết nói gì luôn, ngay cả mặt mũi Thời Yến ra sao tôi còn chả biết, thế mà lại vì anh ta mà cho bạn trai mình leo cây.”
Khổng Nam có hơi khó tin, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bạn trai cô không nói gì hết hả?”
“Mấy chuyện thế này thì nói gì?” Trịnh Thư Ý nghĩ rồi nói, “Anh ấy không nói gì, bày tỏ mình đã hiểu.”
“Chậc, bạn trai cô hiểu chuyện quá mức cho phép đấy.” Khổng Nam vừa tắt máy tính vừa nói, “Chẳng giống bạn trai tôi gì cả, bám người muốn chết. Nếu tôi mà cho anh ấy leo cây thì dù là nguyên nhân gì thì anh ấy nhất định sẽ giận tôi.”
Trịnh Thư Ý thất thần trong thoáng chốc.
“Rắc” một tiếng, ngón tay truyền đến cơn đau, cô theo bản năng rút tay về mới tránh không bị máy đóng sách đâm rách da.
Nhưng cơn đau nhói trêи đầu ngón tay không hề thuyên giảm, thậm chí còn lan vào tận trong lòng.
Một tay Trịnh Thư Ý cầm tài liệu, một tay cầm điện thoại di động, cô thất thần đứng trước máy in một hồi lâu.
“Tôi tan làm đây.” Khổng Nam cầm túi đứng dậy, đưa hộp thuốc sang, “Tôi thấy cô đã uống thuốc giảm đau rồi, cầm cái này đi, nhớ uống sớm đấy, đừng để đến lúc phỏng vấn lại đau đến mức ngất đi.”
Nói xong, cô ấy xích lại gần cô, thì thầm, “Nếu cô thất bại thì mấy người đang nhìn chằm chằm cô chẳng phải vui chết mất sao.”
Trịnh Thư Ý không buồn đáp lại lời nhắc nhở của Khổng Nam, trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại hai chữ “hiểu chuyện”.
Có phải Nhạc Tinh Châu hiểu chuyện quá mức cần thiết rồi hay không?
Hơn nữa, cô vừa nói mình không được khỏe, mà Nhạc Tinh Châu cũng không hề hỏi cô không khỏe ở đâu.
Một khi trong đầu đã xuất hiện ý nghĩ nào đó thì sẽ khó mà kiềm hãm không cho nó nảy mầm trong lòng.
Trịnh Thư Ý hoảng hốt ngồi vào bàn làm việc, cầm điện thoại chần chừ một lát, sau đó nhắn tin cho Nhạc Tinh Châu.
Trịnh Thư Ý: Anh có buồn không?
Nhạc Tinh Châu:?
Nhạc Tinh Châu: Không đâu, anh hiểu mà, công việc quan trọng hơn. Sau này chúng ta còn nhiều cái sinh nhật để ở bên nhau mà.
Nhạc Tinh Châu: Đúng rồi, vừa nãy em bảo em không khỏe, sao thế? Em bệnh hả?
Trịnh Thư Ý thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra là do đang trong mùa “dâu” nên cô khá nhạy cảm, suy nghĩ nhiều rồi.
Trịnh Thư Ý: Không có gì, đến mùa “dâu” nên khó chịu TAT.
Nhạc Tinh Châu: Tội nghiệp cục cưng quá.
Nhạc Tinh Châu: Vậy em phỏng vấn ở đâu thế? Sau khi kết thúc anh sẽ đón em.
Địa chỉ mà Trần Thịnh gửi cho cô là trang viên Warner ở phía tây ngoại thành.
Đang vào giờ tan tầm nên đường bị kẹt xe, Trịnh Thư Ý chịu đựng cơn đau bụng, chuyển từ tàu ngầm sang xe buýt rồi đón taxi, mất một tiếng đồng hồ mới đến chỗ hẹn.
Nói không bực bội là giả, trêи đường đi không biết cô đã mắng Thời Yến bao nhiêu lần rồi.
Nơi Trần Thịnh sắp xếp giúp cô là khu nghỉ ngơi ở trêи lầu của bữa tiệc. Chỗ này rộng rãi lại vô cùng lộng lẫy, cũng vắng người, có thể khiến sự cô đơn của một người phóng đại gấp trăm lần.
Trịnh Thư Ý ngồi trêи sofa, hai chân lắc lư theo nhịp tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường, cô quan sát xung quanh hết lần này đến lần khác để tránh không ngủ gật.
Nhưng thời gian chờ đợi quả thực là dài đằng đẳng, có mấy lần đầu cô gục gặt như gà con mổ thóc, suýt nữa đã ngủ mất. Cho đến khi tiếng mở cửa vang lên, Trịnh Thư Ý mới giật mình ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa.
Dưới ánh đèn, một người đàn ông bước đến, gương mặt càng lúc càng rõ theo ánh đèn sáng rực.
<br style="box-sizing: border-box; margin: 0px; color: #2b2b2b; font-family: 'Palatino Linotype
Tag: Ngôn Tình Đô Thị Hiện Đại Cung Đấu
Review: 2025-03-26
Nam chính thời trung học không yêu nữ chính là thật...
Nam chính đã từng yêu nữ phụ là thật...
Nam chính năm 30 tuổi cặm cụi viết thư trả lời tất cả những câu hỏi nữ chính năm 17 tuổi từng hỏi mình là thật...
Cuối cùng họ yêu nhau, ở bên nhau cũng là thật.
Mười năm qua đi, Kiều Tinh Tinh ngoài ý muốn trở thành minh tinh, hào quang rực rỡ, ở nơi đâu cũng có thể nhìn thấy. Mà nam thần trung học Vu Đồ ngày đó từ chối lời tỏ tình của cô dường như đã biến thành một người bình thường, mờ nhạt trong biển người trước mắt...
Cô ở trong hồng trần lăn lộn giữa danh lợi, còn người ấy vẫn như xưa, ánh mắt trong trẻo nhìn thế gian.
Thời gian trôi mau, anh vẫn như cũ luôn xuất chúng ở trong lòng em, liệu rằng giờ đây em có thể trở thành niềm kiêu hãnh của anh!
Bổ sung và chú thích một số khái niệm.
1. Nyc của nam chính tên Hạ Tình 夏晴, có chương mình dịch là Hạ Thanh nhưng mình chưa dò lại????????
2. Cơ quan làm việc của Vu Đồ: Viện nghiên cứu Công nghệ Hàng không Vũ trụ Thượng Hải
Cách gọi khác: Shanghai Academy of Spaceflight Technology/ Viện nghiên cứu hàng không vũ trụ Thượng Hải
(trong phần phiên ngoại 10 có nhắc đến viện nghiên cứu khá nhiều và cơ cấu viện nên mình sẽ giới thiệu sơ lược ở đây)
Viện nghiên cứu công nghệ hàng không vũ trụ Thượng Hải là xương sống của ngành công nghiệp khoa học và công nghệ quốc phòng của Trung Quốc. Là một trong ba viện lớn của Tập đoàn khoa học và công nghệ hàng không vũ trụ Trung Quốc, còn được gọi là Viện nghiên cứu thứ tám của Tập đoàn khoa học và công nghệ hàng không vũ trụ Trung Quốc (gọi tắt là Bát viện), Cơ quan vũ trụ Thượng Hải, được thành lập vào tháng 8 năm 1961.
Trong những năm qua, hàng không vũ trụ Thượng Hải đã cải cách, phát triển và thành lập Thành phố hàng không vũ trụ (có được nhắc tới trong truyện).
Cơ cấu: Vào cuối năm 2015, Viện nghiên cứu công nghệ hàng không vũ trụ Thượng Hải có hơn 19.400 nhân viên và 3 học giả của Học viện kỹ thuật Trung Quốc. Theo trang web chính thức của Viện nghiên cứu công nghệ hàng không vũ trụ Thượng Hải vào tháng 5 năm 2018, viện có 3 đơn vị tổng hợp và 3 đơn vị lắp ráp, 6 viện nghiên cứu chuyên nghiệp, 1 phòng thí nghiệm khoa học và công nghệ quốc phòng trọng điểm, 1 trung tâm nghiên cứu và ứng dụng công nghệ công nghệ quốc phòng, 1 trung tâm công nghệ doanh nghiệp quốc gia; thành lập 1 trạm nghiên cứu sau tiến sĩ, 3 ngành học cấp 1 cấp bằng thạc sĩ.
Các ngành nghiên cứu:
- Phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia về khoa học và công nghệ quốc phòng: Phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia về môi trường điện từ.
- Trung tâm nghiên cứu và ứng dụng công nghệ công nghệ quốc phòng Trung tâm
- Phòng thí nghiệm trọng điểm Thượng Hải
- Các trung tâm kỹ thuật cấp tỉnh và cấp bộ và trung tâm công nghệ doanh nghiệp
- Toàn bộ các đơn vị lắp ráp: thiết kế tổng thể của tên lửa, thiết kế tổng thể của vệ tinh, tổng cục vũ khí trên không, tổng cục khoa học vũ trụ, viện lắp ráp tên lửa, viện lắp ráp vệ tinh...
- Các viện nghiên cứu cốt lõi: viện chỉ đạo (viện 802), viện kiểm soát (viện 803), viện điện tử (viện 804), viện cơ bản/ nền tảng (viện 808), viện động lực chuyên nghiệp (viện 806), viện điện (viện 811)
3. Viện sĩ (academic): gồm các nghĩa
- Viện sĩ của viện hàn lâm khoa học, là danh hiệu vô cùng cao quý. (được bầu ra chứ không phải kết nạp)
- Thành viên của hiệp hội khoa học, được kết nạp chứ không phải được bầu.
- ---------
Tag: Ngôn Tình Hiện Đại
Review: 2025-03-26
Ngày Tống Nhiễm gặp Lý Toản là một ngày rất bình thường.
Ngày 3 tháng 6, thành phố A Lặc ở phía bắc Đông Quốc nhìn qua vẫn không có gì thay đổi so với mọi ngày. Tám giờ sáng, Tống Nhiễm đẩy cánh cửa sổ nhà nghỉ, phía dưới là mộtcon đường thẳng hướng bắc dẫn đến một trường học nhỏ. Hai bên đường là các cửahàng cao thấp xen kẽ, dân cư thấp thoáng qua những tán cây.
Nhìn ra xa, mặt đường bụi bẩn, giấy vụn lá khô không người quét dọn. Nhưng bầu trời xanh ngắt, ánh mặt trời cũng rất xán lạn.
Trong nhà hàng ở tầng dưới, một bà mẹ trẻ đội khăn trùm đầu, mặc áo choàng đen đang ôm đứa con nhỏ ngồi bên bàn ăn sáng. Chủ tiệm đứng sau quầy hàng, một tay thái thịt nướng, một tay cầm bánh mì. Mùi thịt nướng, đậu luộc cùng bánh mì phiêu đãng trong không khí. Trong một tiệm sửa chữa bên phố đối diện, vài người đàn ông trung niên đã sớm dắt xe máy đứng chen trước cửa, lao nhao tranh luận với thợ máy bằng thứ ngôn ngữ Đông Quốc mà Tống Nhiễm nghe không hiểu. Cách đó không xa vang lên tiếng thổi còi, xe buýt đỗ ven đường, một đám học sinh tiểu học vọt xuống xe, líu ríu chạy vào trường học. Tài xế kéo cửa kính xuống, cùng cảnh sát tuần tra ở ven đường trò chuyện đôi câu.
Tất cả nhìn có vẻ y như ngày thường, nhưng lại có sự khác biệt.
Tiệm cơm địa phương vẫn mở cửa, KFC thì đã ngừng kinh doanh từ lâu; phòng khám nha khoa đang khai trương, nhưng cửa hàng điện thoại đã đóng cửa hơn một tuần rồi. Trêncửa dán một mô hình điện thoại Trung Quốc kiểu mới nào đó, hình ảnh đã rách mướp cả,trang giấy run run trong gió sớm. Một con chó lang thang cuộn mình lại trong đống báo phế liệu. Sát vách là tiệm bán quần áo, tủ kính phủ kín một lớp bụi, mơ hồ trông thấy haimẫu ma-nơ-canh bên trong, một mặc trang phục áo choàng đen dài trùm đầu che mặt,một mặc áo sơ mi trắng và váy hoa ngắn.
Gió buổi sớm đảo qua lá rụng và giấy vụn ven đường, nhưng không thổi được vào làn váy bên trong tủ kính.
Tống Nhiễm bất giác thở dài, lòng hơi phiền muộn, giống như tấm kính bị phủ lớp bụi dày. Đây là ngày cuối cùng cô ở đất nước này. Hôm nay nhiệm vụ nước ngoài kết thúc, cô sắp trở về. Từ thành phố A Lặc đến thủ đô Già Mã mất bốn giờ đi đường xe, máy bay vềnước cất cánh lúc 11 giờ đêm.
Cô tựa bên cửa sổ lướt điện thoại. Trong nước hiện đang là buổi chiều, dân mạng đangthảo luận về một ngôi sao nào đó mới ra mắt, đẹp như Tây Thi đậu phụ các kiểu.
Thời gian ở đây là 8 giờ 30. Cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cô vừa xếp lại chiếc giá ba chân, sàn nhà dưới chân đột nhiên rung lắc, tựa như động đất.Nhưng đây không phải động đất! Cô cầm máy ảnh vọt tới mở chốt cửa sổ, chân trời phía xa vang lên tiếng như sấm rền.
Nhưng ngoài cửa sổ tất cả đều bình thường, người đi trên phố nhao nhao ngẩng đầu,như một đám ngỗng mờ mịt. Ngay sau đó lại là một tiếng vang thật lớn, liên tiếp – là đạn pháo.
Khai chiến rồi.
Trên đường bỗng chốc nhốn nháo hẳn lên, mọi người kêu la ầm ĩ, chạy loạn khắp nơi.
Tống Nhiễm đeo máy ảnh, giá ba chân cùng một số thiết bị thông tin trên lưng rồi trèo lên sân thượng. Cô trông về phía khu đất hoang xa xa bên ngoài thành phố, không thấy bất cứ dấu hiệu nào của quân đội. Nhưng tiếng bom đạn cứ dội lên không ngừng. Cách thành phố A Lặc mấy chục cây số về hướng đông bắc là thành phố Cáp Lỗ, có một đồng nghiệp nam của cô đóng tại đó.
Tín hiệu điện thoại bị mất. Bước đầu tiên khi khai chiến chính là phá hủy trạm thông tin.
Tống Nhiễm lắp xong thiết bị, khai thông vệ tinh điện thoại, vừa kết nối được với phía bên kia đã nghe thấy tiếng nói: “Quân đội chính phủ và lực lượng vũ trang chống chính phủ đang chiến đấu bên ngoài thành phố Cáp Lỗ. Tình hình bên cô thế nào rồi?”
Tống Nhiễm căn chỉnh góc độ chụp, ổn định hơi thở, nói: “Hiện tại tôi đang ở trên sân thượng của một nhà nghỉ ngoại ô phía đông bắc thành phố A Lặc, thành phố trung tâm của phía đông đất nước này. Tôi có thể nghe rõ tiếng bom đạn từ hướng thành phố Cáp Lỗ. Mặt đất nơi đây còn đang chấn động, hình ảnh quay được cũng không ổn định. Khu A Lặc tôi đang ở một phút trước vẫn còn thấy ô tô và người đi đường, nhưng giờ không còn một bóng người. Đối diện chỗ tôi đứng là một trường tiểu học, có thể nhìn thấy...” Cô phóng to hình ảnh lên: “Các thầy cô giáo dẫn học sinh sơ tán từ tòa nhà dạy học ra sân. Mấy tháng trước số học sinh ở đây là 300, giờ đã giảm mạnh chỉ còn hơn 100. Rất nhiều gia đình đã sớm di tản đến phía nam, cũng chính là vùng phụ cận thủ đô Già Mã…”
Cô đưa tin xong, đầu bên kia không nghe thấy tiếng pháo nữa. Không biết là chiến sự đã ngừng, hay đã chuyển sang đấu súng đạn.
Tống Nhiễm ở trên sân thượng đợi mười phút, không phát hiện có tình huống gì mới.
Bầu trời cao xanh như nước rửa qua mặt ngọc Saphire, ánh mặt trời càng thêm xán lạn,như thể hiện tượng vừa rồi chưa từng xảy ra.
Cấp trên thông báo Tống Nhiễm cứ theo kế hoạch về nước. Nhưng chiến tranh đột nhiênbùng nổ, khả năng tuyến đường giao thông sẽ bị phong tỏa hoàn toàn khá cao, trở về không phải là chuyện dễ.
Cô đã thuê xe từ tối qua, mà tài xế hẹn cô hôm nay đi Già Mã phải dẫn một nhà sáu người đến phía nam nên đã hủy hẹn. Hoàn cảnh đặc biệt, cô cũng không cách nào trách cứ người ta.
Khoảng chín rưỡi, Tống Nhiễm liên lạc được với một người bạn phóng viên người Mỹ, biết được họ có xe, có thể đưa cô đi cùng. Nhưng bọn họ lại ở thành phố Tô Duệ cách A Lặchơn 10km đường bộ về phía tây bắc, mười rưỡi sáng mai mới bắt đầu xuất phát xuống phía nam.
Ở A Lặc lúc này trên đường phố đông nghịt người lái ô tô xe máy buộc vali hành lý mangtheo người nhà di tản. Đường ra khỏi thành phố tắc nghẹt, chật như nêm cối. Tiếng còi xe, tiếng chửi rủa, tiếng hô hoán, tiếng trẻ con khóc ầm ĩ không dứt bên tai. Tống Nhiễmlòng như lửa đốt, dưới trời nắng gắt chạy đến mười mấy con phố, tìm kiếm khắp thành phố để mượn một chiếc xe máy, nhưng vào lúc này phương tiện giao thông đúng là ngàn vàng cũng khó mà cầu được.
Trên đường trở về, mắt cô rớm nước mấy bận. Không sợ mới là lạ.
Trở lại nhà nghỉ, ông tài xế lật lọng trước kia đang đứng ở sảnh chờ cô. Ông ta đưa cho cô một chiếc xe máy.
Mười giờ sáng, Tống Nhiễm đổi bộ quần áo màu đen, đội mũ và khăn che mặt, cột vali đựng thiết bị lên chỗ ngồi phía sau, một mình lái xe thẳng đến thành phố Tô Duệ hướngtây bắc. Xe máy là kiểu dành cho nam, nặng và rất khó lái. Lúc mới biết đi cô thường xuyên bị ngã, giờ đã quen tay hơn rồi.
Cả chặng đường trời cao đất rộng, đôi khi lại có vài chiếc chạy về phía nam vụt qua.
Cô tăng tốc, ước chừng mười lăm phút sau sẽ đến được ngoại ô thành phố Tô Duệ. Trên đường đi gặp mấy nhà bỏ hoang không người ở, gió thổi tung rác rưởi trên mặt đất, trông như phố hoang vào ban ngày.
Vừa đi qua một con đường, đằng xa loáng thoáng tiếng súng. Lòng bàn tay Tống Nhiễm ướt đẫm, cô tăng tốc phi sang chỗ khác.
Tag: Ngôn Tình Dị Giới Huyền Huyễn
Review: 2025-03-28
Tag: Ngôn Tình
Review: 2025-03-31
Trời lâm thâm, bao trùm lên thành phố Tây An bằng màn mưa bụi dày đặc hệt như ở Giang Nam.
Thời Nghi ngồi bên cửa sổ, nhìn những cột mốc chỉ đường lướt qua người cửa kính xe.
“Cậu muốn ăn gì nào?” Hồng Hiểu Dự ngồi bên cạnh, vừa mở tấm bản đồ gấp nhỏ vừa dùng điện thoại tra cứu những nơi có đồ ăn ngon, vui vẻ lên kế hoạch cho những ngày sắp tới.
“Hoàn thành buổi phỏng vấn của cậu đi đã chứ?” Thời Nghi cười nhắc nhở cô nàng.
Ba người xuống xe, đi ngang một con phố yên tĩnh, vòng qua những căn nhà mái bằng xếp lộn xộn, cuối cùng cũng tìm được đến nơi.
Mở cửa là một cô gái rất trẻ, trông dáng vẻ có lẽ chỉ ngoài hai mươi. Người mà Hồng Hiểu Dự phỏng vấn lần này là chồng cô ấy, một người đàn ông chất phác thật thà. Sau khi vào nhà, đôi vợ chồng đều có phần ngượng ngùng mời họ ngồi. “Đừng quá căng thẳng, cứ thoải mái như đang nói chuyện bình thường thôi.” Hiểu Dự cười, nói với người đàn ông đang ngồi trước mặt mình.
Ngoài trời vẫn đang mưa phùn, lại âm u nên căn phòng rất tối, chỉ có một ngọn đèn vàng nhỏ đặt giữa người được phỏng vấn và ký giả.
Nói một lúc, Thời Nghi dần dần hiểu ra câu chuyện.
Người đàn ông ngồi trước mặt cô đến từ một vùng quê rất nghèo, sau nhiều năm cần mẫn làm ăn cũng dành dụm được chút tiền, nhưng lại không hề giữ cho mình mà dành cả vào việc đầu tư cho nền giáo dục quê nhà và giúp đỡ những gia đình khó khăn.
Không có tài sản, không có nhà cửa.
Quả nhiên là một con người có nhân cách cao đẹp.
Nhưng sở dĩ câu chuyện của người đàn ông này thu hút báo giới lại là vì cô vợ trẻ của anh ta. Cô gái xinh đẹp trước mặt họ là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, đồng hương của người đàn ông này, chỉ vì đọc được câu chuyện của anh trên báo mới tìm đến, cuối cùng nguyện ý nên duyên cùng anh ta.
Nửa trước của câu chuyện rất cảm động, nhưng nửa sau mới thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Trời hôm nay mưa phùn, vậy mà trong phòng không có lấy một thiết bị nào để sưởi ấm. Thời Nghi và Hồng Hiểu Dự ngôi từ đầu đến cuối, tay chân đều đã cóng lạnh từ lâu. May mắn cuộc phỏng vấn cũng đã gần xong, Hồng Hiểu Dự chuyển hướng sang cô gái: “Nếu xét theo tiêu chuẩn bình thường, chồng của chị thật sự không được coi là một bến đỗ tuyệt vời. Vậy tiếp theo đây hai người dự định sẽ làm gì?”
Cô gái cười, nhìn người đàn ông: “Chúng tôi đều có khả năng kiếm tiền, có sức khoẻ, đợi sau hai năm nữa trở về quê nhất định sẽ có cuộc sống tốt hơn. Thêm nữa…” Cô gái ngừng một lát, “Tôi biết anh ấy sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến mình, anh ấy là một người tốt.”
Cuộc phỏng vấn bằng kết thúc bằng câu nói đó của cô gái, công việc đã hoàn thành.
Họ đi tới một tiệm bánh bao khá nhỏ nhưng cực kỳ đông đúc và náo nhiệt, có vẻ như công việc làm ăn khá tốt. Thời Nghi vừa ăn vừa nhìn xung quanh, cô nhận ra còn có người đứng bên cạnh, vừa bê bát vừa lấy tay xé bánh, kiên nhẫn đợi có chỗ trống.
Hồng Hiểu Dự cũng xé miếng bánh làm bốn, hỏi cô: “Cậu thấy cuộc phỏng vấn hôm nay có đem lại cảm xúc đặc biệt gì không?”
Thời Nghi cười khúc khích: “Có phải cậu muốn viết blog nhưng thiếu lời tựa?”
“Con quỷ này…” Hồng Hiểu Dự lườm cô, “Mau nói đi nào.”
Thời Nghi uống ngụm canh, nghĩ một lát rồi mới cất lời: “Đa phần con người trên thế gian này đều có con mắt hạn hẹp, chỉ thấy bề ngoài mà không thể thấy cốt cách bên trong. Cô gái trẻ kia rất hiếm thấy, có thể nhìn thấu bản chất của người đàn ông này.”
Hồng Hiểu Dự “ồ” lên một tiếng: “Câu này rất hay, tớ thích.” Cô cho thêm ớt vào canh, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó. “Có phải hôm qua cậu nói nhà nghiên cứu nào đó cậu gặp ở sân bay giờ cũng đang ở Tây An đúng không?”
Thời Nghi trong miệng vẫn còn đồ ăn, chỉ “ừ” một tiếng: “Trường đại học của anh ấy gần đây có chương trình giao lưu với Viện nghiên cứu Trung Quốc, anh ấy đang đi công tác ở đây.”
“Nói thật thì tớ thấy anh chàng ấy cũng không quá đặc biệt, vẻ ngoài cũng thường thường. Vậy mà cậu lại đột ngột làm quen với anh ta.” Hiểu Dự cười trêu cô bạn mình: “Đây liệu có phải là tiếng sét ái tình không?”
Thời Nghi đảo mắt, lườm Hiểu Dự: “Tớ chỉ muốn làm quen với anh ấy, tuyệt đối không hề có ý đồ đen tối gì hết…”
Cô nói chưa dứt lời thì bỗng cảm thấy vai mình hơi nặng, đặt trên đó là bàn tay của một người đàn ông.
Hồng Hiểu Dự nhìn theo bàn tay đẹp đẽ đó không khỏi cười thầm, thật là trùng hợp, chính là người mà họ đang nói tới.
Người đàn ông đầy vẻ tri thức, bề ngoài rất bình thường, cũng chẳng khó coi nhưng đúng là kiểu nhìn một lần rồi quên. Anh ta mặc áo blouse trắng dùng trong phòng thí nghiệm nhưng lại không cài cúc áo, cứ mở như vậy để lộ áo sơ mi và quần dài bên trong, vô cùng gọn gàng sạch sẽ, mọi thứ đều hoà hợp nhưng lại cực kỳ không ăn nhập với nơi này.
Thời Nghi ngậm canh trong miệng, ngây ngô nhìn anh.
Cô cảm thấy vẻ ngoài của anh cực kỳ ổn. Ngoại trừ phong cách trí thức khiến người ta có cảm giác xa cách vô hình ra, thì khuôn mặt này đúng là chẳng có gì đặc biệt cả.
Anh không nhanh không chậm thu tay về, ngồi xuống, đặt cổ tay lên mép bàn nói: “Trùng hợp quá.” Lời còn chưa dứt, anh liền vẫy tay nhẹ với ông chủ.
“Đa phần con người trên thế gian này đều có con mắt hạn hẹp, chỉ thấy bề ngoài mà không thể thấy cốt cách bên trong..” Đáp lời ông chủ cửa hàng xong, lúc này anh mới nhìn Thời Nghi, “Câu này không tồi.”
Hồng Hiểu Dự bỗng buông tiếng cảm thán, nhìn Thời Nghi một cách thích thú.
Diện mạo của Thời Nghi đúng là một tuyệt phẩm của tạo hoá. Gương mặt, đường nét dường như đều dùng lối vẽ thủ công tỉ mì tinh tế mà tạo nên. Vẻ đẹp của cô không có khiếm khuyết, càng không thể đặt cùng mà so sánh với sự tầm thường của Châu Sinh Thần, thậm chí đôi mắt của cô ấy dường như cũng sáng lên khi nhìn người khác. Chỉ khi tận mắt nhìn thấy vô số những cô gái xinh đẹp trong cuộc đời, mới phải thừa nhận một điều rằng, những người đẹp thật sự đều có đôi mắt rất trong, không một chút vẩn đục.
Quan trọng hơn, Thời Nghi là một cô gái rất truyền thống, từ trước đến giờ đều không chịu mặc những bộ quần áo để lộ vai trần. Một cô gái truyền thống lại xinh đẹp đến như vậy, đúng là bảo bối hiếm gặp trên đời.
Hồng Hiểu Dự lại nhìn người đàn ông này.
Thôi đành vậy, chỉ cần bạn thân của mình thích, vẻ bên ngoài đâu còn mấy quan trọng nữa.
“Thật trùng hợp quá!” Người đàn ông vừa nói chuyện vừa cầm đôi đũa dùng một lần lên, tách chúng ra rồi xát hai chiếc đũa vào nhau. “Các em đến Tây An du lịch sao?”
“Hiểu Dự đến đây phỏng vấn.” Cô nói. “Chúng em nhân chuyến công tác này cũng muốn ở lại đây thăm thú vài ngày.”
Anh quay phim từ đầu đến cuối chỉ cắm cúi ăn, lúc này chép miệng bỏ đũa xuống, nhiệt tình đưa ra một tấm danh thiếp. Người đàn ông nhận lấy, cho tay vào túi quần tìm kiếm một lát, không thấy đồ để đưa lại, bèn phân trần: “Thật không phải, tôi không có thói quen mang theo những đồ này bên người…” Sau đó đành phải giới thiệu ngắn gọn về bản thân: “Châu Sinh Thần, phó Giáo sư Học viện hoá học Berkeley. Hiện tại đang tiến hành dự án tại phòng thí nghiệm vật liệu Polymer – Cục nghiên cứu hoá học hữu cơ phân viện Tây An.”
Một chuỗi danh từ chuyên ngành uyên thâm càng khiến cho anh chàng quay phim nhìn anh bằng cặp mắt khác.
“Sinh Thần? Một cái tên đẹp.” Anh ta cười nói. “Gọi tôi Tiểu Soái đi, tôi là đồng nghiệp của Hiểu Dự.”
Châu Sinh Thần cười lịch sự. “Họ kép là Châu Sinh, tên chỉ có một chữ Thần.”
Tiểu Soái ồ lên hai tiếng: “Anh Châu Sinh.”
Thời Nghi không thể nhịn được cười, họ kép này đúng là rất hiếm gặp, cũng làm cho người khác hiếu kỳ.
Tiểu Soái cảm thấy nói sai họ của người khác thì xấu hổ quá, loay hoay tìm cách chữa thẹn, bèn nói với Sinh Thần: “Tôi cảm thấy câu nói vừa nãy của Thời Nghi quả không tồi.”
Hiểu Dự không đợi Châu Sinh Thần trả lời, vui vẻ nói luôn: “Anh hiểu ý nghĩa của nó sao?”
Tiểu Soái đã đâm lao đành phải theo lao, đáp lại: “Đương nhiên là hiểu, tuy nhiên câu nói này rất khó có thể nói rõ được ý nghĩa, chỉ có thể cảm nhận thôi.”
“Để tôi cho anh biết xuất xứ của câu nói này…” Hiểu Dự vừa cười vừa nói: “Tỉnh Thế Hằng Ngôn[1], anh biết chứ?” Tiểu Soái lắc đầu.
“Vậy còn Tam Ngôn Nhị Phách[2]?”
[1] Tỉnh Thế Hằng Ngôn: Một cuốn sách trong bộ Tam ngôn của Phùng Mộng Long – Một tác giả thời Minh – Thanh, người sáng tác bộ tiểu thuyết nổi tiếng Đông chu liệt quốc. (Người dịch – ND)
[2] Tam Ngôn Nhị Phách: Là bộ truyện ngắn nổi tiếng được xuất bản cuối thời nhà Minh gồm các truyện truyền thuyết, hư cấu. Tam ngôn gồm ba tập, mỗi tập bốn mươi truyện, do Phùng Mộng Long soạn, Nhị Phách gồm hai tập, mỗi tập bốn mươi truyện, do Lăng Mông Sơ biên soạn. (ND)
Tiểu Soái bắt đầu thấy hơi quen tai.
“Trong sách lịch sử cấp Ba có nhắc đến, đó là một tiểu thuyết thời Minh.” Hiểu Dự cầm một đôi đũa vẫn chưa tách, gõ gõ vào miệng bát của mình, cười nói: “Câu nói đó ý chỉ những con người trên thế gian này, chỉ nhìn vào điều kiện bên ngoài của người khác, đi xe gì, ở chỗ nào, cả diện mạo nữa, nhưng tuyệt đối không thể nhìn thấy phẩm chất bên trong.”
Tiểu Soái kéo dài giọng, âm cuối còn cố tình nhấn mạnh: “Khâm phục.”
“Người cần phải khâm phục là Thời Nghi.” Hồng Hiểu Dự nhìn Châu Sinh Thần chăm chú. “Những điều này đều là cậu ấy đọc rồi nói lại với tôi.”
Châu Sinh Thần rõ ràng hiểu ý cô nàng, cười lớn. Hiểu Dự tưởng đó là nụ cười tỏ ý khen ngợi, nhưng Thời Nghi lại nghĩ rằng, nụ cười đó chỉ vì anh đã hiểu thấu ý đồ của Hồng Hiểu Dự. Hồng Hiểu Dự biết cô có thiện cảm với anh, đương nhiên sẽ kín đáo khen cô để Châu Sinh Thần để mắt đến. Nhưng Hồng Hiểu Dự không hiểu rằng, Châu Sinh Thần đã thực sự có ấn tượng với cô từ rất lâu rồi.
Hai người đã từng gặp nhau ở sân bay Quảng Châu từ cách đây nửa năm, khi đó cả hai làm thủ tục kiểm tra an ninh ở hai cửa khác nhau, bỗng nhiên máy báo kim loại đều đồng loạt kêu lên.
Khi cởi giày để kiểm tra, cô đã nhìn thấy anh.
Chỉ cần một cái nhìn ấy, cô đã lập tức nhận ra đó chính là anh.
Tuy ngoại hình không giống, giọng nói không giống, tất cả mọi thứ bên ngoài đều hoàn toàn không giống, nhưng cô biết, nhất định là anh.
Anh kiểm tra xong bèn cầm laptop của mình đi thật nhanh ra ngoài phía cửa. Thời Nghi chỉ nhớ, lúc đó trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, chân đất chạy đuổi theo, cô không thể bỏ lỡ con người này, thậm chí hoàn toàn quên mất bản thân mình đang trong tình trạng nào.
Vậy là lần đầu tiên anh nhìn thấy Thời Nghi, trông cô cực kỳ buồn cười.
Nhân viên sân bay đuổi theo giống như sợ cô làm loạn, nhưng cô chỉ vội vàng nói với anh: “Đợi tôi, chúng ta cần nói chuyện.” Thái độ của Châu Sinh Thần lúc đó như thế nào, cô cũng không để ý.
Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy nhan sắc của mình vẫn còn có tác dụng, ví như nhân viên sân bay vẫn còn lịch sự với cô, chỉ coi như cô gặp được bạn nhiều năm nên quên cả giữ hình tượng. Cô vừa đi giày, vừa liếc nhìn như sợ anh đi mất.
May thay, Châu Sinh Thần đã không bỏ đi, anh vẫn đợi cô.
Lần gặp gỡ này quá đường đột.
Lúc đó, cô không có cách nào giải thích được, chỉ đành nói với Châu Sinh Thần rằng anh rất giống với bạn của mình. Dù cho tin hay không, anh không cảm thấy khó chịu là được rồi. Chỉ có điều lúc cô hỏi số di động, anh đành dùng lí do không có để từ chối. Khi ấy cô rất xấu hổ, may mà anh chủ động để lại email.
Từ lúc quen biết đến giờ đã hơn nửa năm, hai người không gặp lại nhau mà chỉ liên lạc qua email. Hơn nữa trong email cũng không nói gì đặc biệt, bởi Châu Sinh Thần là người làm nghiên cứu về hoá học phân tử hữu cơ, cô lại là diễn viên lồng tiếng, hai người không sự tương đồng nào về nghề nghiệp.
Chính vì thế, Thời Nghi đã hình thành thói quen vào hòm thư điện tử mỗi ngày từ lúc nào chẳng hay.
Có mấy lần Hồng Hiểu Dự phát hiện, cô bị cười nhạo không ngừng. Vì thế lần này Hồng Hiểu Dự đến Tây An vì công việc, vừa nghe nói Châu Sinh Thần cũng đi công tác dài ngày ở đây, bèn kéo cô đến không một lời giải thích. Tối qua Thời Nghi ra khỏi sân bay thậm chí còn do dự có nên hẹn anh ra ngoài không, nếu có thì nhân cớ gì? Chẳng ngờ ngẫu nhiên lại gặp nhau ở đây.
Thói quen ăn uống của Châu Sinh Thần rất nề nếp, anh không nói chuyện từ lúc bắt đầu ăn.
Hồng Hiểu Dự nhìn mấy lần nhưng cô đều né tránh.
“Thầy Châu Sinh!” Có một chàng trai bỗng từ cửa tiệm chạy vào, thu ô xong liền tiến tới: “Tháng sau em nhận lương nhất định sẽ tặng thầy một chiếc điện thoại, em sẽ phụ trách sạc pin, chỉ mong thầy mở máy cả ngày giúp em ạ.” Có lẽ cậu ta đi hơi vội vã nên gấu quần bị ướt hết. “Em chạy mấy chỗ rồi, nếu không phải nhìn thấy xe của Cục nghiên cứu thì không biết phải tìm bao lâu nữa.”
Lúc cậu ta đi vào, có lẽ do chỉ để ý đến Châu Sinh Thần đang ăn nên không hề quan tâm đến Thời Nghi đang ngồi xoay lưng lại. Đến khi lại gần, chàng trai mới không khỏi giật mình ngạc nhiên, không ngờ người ngồi đối diện với thầy Châu Sinh lại là một cô gái đẹp đến vậy. Cậu ta cứ lắp bắp mãi, phải một lúc lâu mới nói tiếp: “Thế… thầy Châu Sinh, hội thảo có lẽ sắp bắt đầu, em tìm thầy nửa tiếng rồi… chúng ta đã muộn rồi ạ…”
“Tôi biết.” Châu Sinh Thần chậm rãi ăn thêm hai miếng nữa rồi bỏ đũa xuống. “Tôi có việc phải đi trước, có dịp nhất định sẽ gặp lại.” Thời Nghi nhìn anh đứng dậy, cảm thấy chân mình bị đá mạnh một cái. Quay đầu lại nhìn, Hồng Hiểu Dự cao giọng nói với cô: “Nghe nói gần đây hoa anh đào ở chùa Thanh Long nở rất đẹp, chúng ta đều không phải là người Tây An, khó khăn lắm mới có thể đến đây một lần, có nên cùng nhau đi ngắm một chút không nhỉ?”
Bước chân của Châu Sinh Thần đột nhiên dừng lại. Ngẩng đầu lên nhìn mưa rơi bên ngoài, anh chợt nói: “Hai ngày nay Tây An mưa suốt, đợi tạnh mưa, nếu như mọi người vẫn chưa đi thì chúng ta hẹn nhau.”
“Thế được rồi.” Hồng Hiểu Dự khoác vai Thời Nghi nói: “Đến lúc đó để Thời Nghi email cho anh.”
Anh gật đầu, coi như đã đồng ý.
Khi trở về khách sạn, ống quần hai người đều đã ướt sũng. Thời Nghi chạy vào phòng tắm nước nóng, sau đó tìm mãi không thấy máy pha café siêu tốc, đành đun nước sôi để pha hai cốc trà hoa c&u
Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng
Tag: Ngôn Tình
Review: 2025-03-31
Tag: Xuyên Không
Review: 2025-04-01
Từ miệng con hạc bằng đồng thau đặt trên chiếc bàn gỗ đàn hương nhả ra khói hương thơm ngát bay lượn lờ, nến đỏ chập chờn trong cảnh hoan hỉ, rèm che cửa sổ được dệt thành từ gấm Thu Hương thượng hạng phản chiếu ánh sáng đỏ tươi lung linh, tơ vàng bóng mịn thêu thành một bức tranh uyên ương nghịch nước, quả nhiên là phú quý hơn người. Mâm quay đặt trên chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh, hạt sen bách hợp xòe ra thành hình dáng hoa mẫu đơn phú quý. Nến đỏ cháy rực trong đêm động phòng hoa chúc.
Cô gái cúi đầu ngồi ở bên giường, đồ trang sức bị khăn voan màu đỏ thêu chỉ vàng che khuất, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như ngọc nắm chặt Đồng Tâm Kết, nhẹ nhàng mở miệng: "Cấp Lam, bây giờ là giờ gì?"
Nha hoàn mặc áo màu xanh mỉm cười tiến lên: "Là giờ tuất, tiểu thư chớ vội, Thế Tử sẽ tới nhanh thôi." Dứt lời liền che miệng cười rộ lên.
"Cái người xấu xa này, tiểu thư là người ngươi có thể trên ghẹo sao? Thật là không biết trời cao đất rộng." Nha đầu mặc áo màu hồng phấn ở bên cạnh nghiêm mặt lạnh lùng khiển trách, nhưng trong mắt cũng không nhịn được hiện lên ý cười.
"Đều bớt tranh cãi một chút đi ", Trần ma ma canh chừng nhìn ra bên ngoài cửa: "Vào Vương Phủ rồi, càng không được phép làm sai dù chỉ một bước, các ngươi nên để những lời này ở trong miệng nói cho sảng khoái, đừng để liên lụy tới tiểu thư. Không đúng, bây giờ phải gọi là Thế Tử Phi."
"Ma ma ", Trang Hàn Nhạn ngượng ngùng, khuôn mặt xinh đẹp bên dưới khăn voan đỏ ửng lên, muốn nói gì đó để ngăn lời trêu ghẹo của bọn họ lại, nhưng lại nói không nên lời. Nhớ tới bóng dáng anh tuấn của thế tử, lại càng thêm xấu hổ tới mức hận không thể dúi đầu vào trong chăn gấm dải đầy hạt thông bách hợp này.
Thế tử Vệ thân vương Vệ Như Phong, mỗi khi nhớ tới hắn, trong lòng của nàng liền cảm thấy ngọt ngào. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn là ở trên buổi tiệc của Dung Phi. Hàn Nhạn rất ít khi ra khỏi cửa, lần đầu tiên tiến vào cung, Ngữ Sơn liền chỉ vào một vị khách nam ở xa xa nói cho nàng biết: "Đó chính là Vệ thân vương."
Hắn mặc một bộ TSm* trắng như tuyết, kiểu dáng vô cùng đơn giản, những vẫn không ngăn được khí chất cao quý hơn người. Một đôi mắt dịu dàng nhìn sang, ngoảnh mặt về phía các nàng khẽ mỉm cười.
* TSm: Áo dài nam kiểu xưa của Trung Quốc
Nụ cười kia, vừa thấy đã không thể quên được.
Bắt đầu từ khi đó, Ngữ Sơn cũng thường xuyên nói cho nàng biết tin tức của Vệ Như Phong. Đều là thiên kim của Hầu phủ, tính tình Ngữ Sơn hoạt bát, thường xuyên dạo chơi cùng với các phu nhân tiểu thư ngoại phủ. Các nữ quyến ở chung một chỗ ít nhiều gì cũng sẽ nghe được tin tức của các thanh niên anh tuấn tài giỏi trong kinh. Ngữ Sơn hỏi thăm được, cả nhà Vệ thân vương theo Tiên Hoàng gây dựng nửa giang sơn, chiến công vượt trội, là nguyên lão hai triều, rất được Vua sủng ái. Mà Thế tử Vệ thân vương Vệ Như Phong lại là thiếu niên có chí hướng, là một người văn võ song toàn. Tính tình cũng vô cùng ôn hòa, đối đãi với người khác rất chu đáo.
Cùng một năm ấy, không ngờ mẹ kế Chu thị lại giúp nàng tìm một cuộc hôn nhân tốt, đối phương chính là gia đình Vệ thân vương. Trang Gia từ đời tổ phụ đã bắt đầu bỏ võ theo văn, ở trên triều đình vẫn luôn nắm giữ một vị trí riêng. Vệ Trang kết thân, tuy nàng không hiểu chuyện trong triều đình, nhưng biết đối phương là Vệ Như Phong, chỉ điều này thôi, cũng đủ khiến nàng cảm động Chu thị đến rơi nước mắt rồi.
"Là Ngữ Sơn nói với mẹ, Vệ gia là mối hôn sự tốt , " Hàn Nhạn còn nhớ rõ lời nói ngay lúc đó của Chu thị: "Tóm lại là cô nương không xuất giá, lá gan dù lớn như thế nào cũng sẽ không có mặt mũi?" Tuy là nói như vậy, nhưng mà trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng. Ngữ Sơn ở bên cạnh làm nũng: "Con cũng muốn muội muội có thể xuất giá tìm được phu quân, chẳng lẽ không tốt sao?" Chính nàng cũng ngượng ngùng cúi đầu, nhưng mà trong lòng lại rất ấm áp, người ta đều nói mẹ kế lòng dạ hiểm độc, nhưng mà mẹ kế nhà nàng lại luôn hy vọng cuộc sống của nàng có thể trôi qua thật tốt. Nghĩ tới điều này nàng lại càng thêm cảm kích, chủ động nói với cha nâng Chu thị lên làm chính thất phu nhân.
Rốt cuộc cũng chờ đến ngày này, phu quân đang ở trước mắt, từ nay có thể sống một cuộc sống hạnh phúc viên mãn, nếu mẹ vẫn còn trên đời, có lẽ sẽ rất vui mừng.
Không biết đã ngồi bao lâu, chỉ nghe một tiếng "Kẽo kẹt ——", cánh cửa đã bị đẩy ra.
Hàn Nhạn theo bản năng cúi đầu nhìn xuống phía dưới khăn voan. Không phải là đôi giày lụa giống như trong dự kiến, mà là một đôi giày thêu tinh xảo. Trên mũi giày đỏ thẫm thêu bức tranh trăm tử ngàn tôn* nhiều màu sắc. Không hiểu vì sao, trong lòng nàng đột nhiên hoảng hốt.
* Ngụ ý con đàn cháu đống.
"Sao Tam tiểu thư lại tới đây?" Giọng nói kinh ngạc của Cấp Lam truyền tới bên tai.
Ngữ Sơn?
Không biết vì sao, Hàn Nhạn lại không có dũng khí mở khăn voan ra, giờ khắc này, nàng cảm thấy tim đập nhanh một cách khó hiểu. Chính là vào đêm trước ngày thành thân , một cơn ác mộng đã xuất hiện ở ngay trước mắt nàng. Trong mộng, người con gái thành thân với Vệ Như Phong chính là Ngữ Sơn, nàng điên cuồng nhào tới, Ngữ Sơn lại dùng ánh mắt lạnh lùng mà mỉa mai nhìn nàng. Sau khi tỉnh lại nàng buộc bản thân phải tỉnh táo lại, trong lòng tự trách mình đã suy nghĩ lung tung. Giấc mộng này thật sự là quá hoang đường.
"Tứ muội", giọng nói mềm mại dịu dàng trong trí nhớ, đã không còn ngây thơ hoạt bát giống như ngày thường, mà ngược lại còn có thêm một tia lạnh lẽo: "Thế Tử bảo thiếp thân đưa rượu đến đây."
Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, Hàn Nhạn vén khăn voan lên, không để ý tới tiếng hét hoảng sợ của Cấp Lam và Thù Hồng, kinh ngạc nhìn chằm chằm người trước mắt.
Trang Ngữ Sơn một thân mũ phượng khăn quàng vai*, mặt mày xinh đẹp có một không hai, áo cưới đỏ thẫm thế nhưng còn tinh xảo hơn cả áo cưới của nàng, dáng vẻ yểu điệu, khóe môi mỉm cười.
* Mũ phượng: Mũ có hình chim phượng của hoàng hậu và các phi tần thời xưa; Khăn quàng vai: một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc, thời xưa.
Từ lâu nàng đã biết Ngữ Sơn xinh đẹp, chỉ là Ngữ Sơn ở trước mặt nàng vẫn luôn ăn mặc mộc mạc, không ngờ tới khi nàng ấy ăn mặc rực rỡ diễm lệ, lại giống như biến thành một người khác. Nhất là thần sắc giữa lông mày, làm cho người ta cảm thấy hết sức xa lạ.
Ngữ Sơn nhìn nàng chằm chằm, nhàn nhạt cười một tiếng, giọng nói êm tai dễ nghe giống như hoàng oanh rời hang: "Muội muội cảm thấy tỷ tỷ mặc áo cưới này trên người nhìn có đẹp không?"
Hàn Nhạn mấp máy cánh môi, nhưng lại nói không nên lời. Ngữ Sơn lại che miệng cười ha ha: "Xem tỷ kìa, đã quên mất chuyện chính rồi ." Dứt lời liền quay đầu lại, hai ma ma đi theo phía sau lập tức dâng chiếc khay bạch ngọc lên, chính giữa có đặt một chiếc bình nhỏ và hai chiếc ly để uống rượu.
"Đây là cái gì?"
"Đây là rượu của thế tử gia ban cho." Ngữ Sơn cầm bình rượu lên rót một ly rượu cho nàng: "Muội muội mau uống nhanh đi, làn trễ nải việc thiếp thân và Thế Tử gia động phòng hoa chúc, chính là tội đáng trách."
"Tỷ nói cái gì?" Đầu Hàn Nhạn choáng váng, Thù Hồng và Cấp Lam muốn xông tới dìu nàng, nhưng không biết từ lúc nào trong phòng đã xuất hiện thêm mấy bà tử to khỏe cường tráng, mấy người này đè các nàng ngã xuống trên mặt đất.
Hàn Nhạn bị một bà tử vặn cánh tay ra sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: "Rốt cuộc là tỷ đang nói cái gì?"
"Bảo vật vô giá dễ cầu, lại khó có được một tình lang. Muội muội còn nhớ rõ câu thơ này chứ", Ngữ Sơn rảnh rỗi chơi đùa chiếc ly, "Lúc ấy ở bữa tiệc thưởng sen, chính Thế Tử đã tán dương câu thơ này của ta đấy."
Đó không phải là thơ do tỷ làm, là ta làm, Hàn Nhạn muốn mở miệng thét chói tai, nhưng lại bị bà tử ở phía sau bịt kín miệng.
"Ta quên mất, lần đó muội muội không có ở đó nhỉ, bình thường muội muội vẫn thích ở trong phủ thêu hoa viết chữ, đương nhiên là không biết những chuyện này rồi." Ngữ Sơn tiếp tục nói: "Người Thế Tử gia yêu mến chính là thiếp thân, nhưng mà thiếp thân chỉ là thứ nữ, đương nhiên không thể trở thành Thế Tử Phi."
"Muội muội có lẽ không biết, thiếp thân muốn vị trí dòng chính nữ của muội, nghĩ muốn nó đến đáy lòng cũng đau buốt rồi. Đêm đại hôn, muội muội bệnh nặng không chữa được, tỷ tỷ xả thân gả thay muội muội, nghe qua thật sự là giống hệt lời kịch bình thường đúng không." Ngữ Sơn giống như biến thành người khác, đó là một người nàng không hề quen biết, xinh đẹp mà hùng hổ dọa người, toàn bộ hồn nhiên chân thành của ngày thường đều không thấy nữa. Khí thế áp đảo người khác.
Miệng Hàn Nhạn bị bịt kín nói không ra lời, trong lòng giống như lướt trên sóng to gió lớn. Ngữ Sơn điên rồi, nếu cha biết sẽ như thế nào. Thế Tử biết được sẽ như thế nào, người đời đều biết gả vào Vệ thân vương phủ chính là Trang Hàn Nhạn. Sao có thể ở trước mắt bao nhiêu người thay xà đổi cột*, biến thành Trang Ngữ Sơn!
* Thay xà đổi cột: tương tự như câu nói trộm long tráo phượng.
"Muội muội không cần phải lo lắng cho Thế Tử gia, đêm tân hôn thấy máu là điềm xấu, thiếp thân đã sớm chuẩn bị một gian phòng mới khác thật tốt. Thế Tử gia biết năm mười hai tuổi muội muội bị tặc nhân bắt đi đánh mất trong sạch, sẽ không để ý. Sợ là muội muội còn chưa biết, Thế Tử gia đã nói, chỉ cần thiếp thân vui mừng là tốt rồi."
Hàn Nhạn đột nhiên trợn to cặp mắt, mười hai tuổi! Cơn ác mộng năm mười hai tuổi lại hiện lên ở trước mắt, hơn nữa, cư nhiên lại bị chàng ấy biết được. . . . Chàng ấy sẽ đối xử với mình như thế nào, chàng ấy nhất định sẽ cho là mình không thanh không bạch, hết sức chán ghét mình. Trong lòng Hàn Nhạn giống như tro tàn, hai hàng nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống.
Trang Ngữ Sơn lại rất vui khi nhìn thấy bộ dáng chật vật tuyệt vọng của nàng, càng nhìn càng vui liền mỉm cười: "Muội muội cũng không cần lo lắng cho phụ thân, phụ thân tình nguyện mất đi một đứa con gái, cũng sẽ không nguyện ý mất đi cọc hôn sự này. Huống chi, phụ thân vẫn luôn không thích muội muội mà, bằng không, làm sao có thể để mặc cho nương của tỷ diệt trừ Vương thị?"
Nương! Nương là bị hại chết sao? !
Trang Ngữ Sơn cười rộ lên thành tiếng "khanh khách": "Muội muội có lẽ còn không biết, chỉ là cũng khó trách, Trang Hàn Nhạn từ trước tới giờ chỉ ở trong phòng đánh đàn thêu hoa, quanh năm không ra khỏi phủ, các phu nhân nhà khác cũng không biết được trong phủ của chúng ta có cái người này." Nàng giơ chiếc ly tới gần: "Một người ngay cả mặt mũi còn không nhớ rõ, vào đêm đại hôn lại chết thì cũng có làm sao? Nói không chừng, trong mắt đám người phu nhân kia, thiếp thân mới đúng là dòng chính nữ đường đường chính chính!"
Sắc mặt Hàn Nhạn tái nhợt, cả người run lên, nàng cho là cuộc đời đã rất hạnh phúc mỹ mãn, nhưng hóa ra lại là một âm mưu to lớn. Bên cạnh truyền tới tiếng kêu thảm thiết thê lương của Trần ma ma, lúc này Hàn Nhạn mới phát hiện ra, kể từ sau khi Trang Ngữ Sơn đi vào, thì đã không thấy Trần ma ma đâu cả. Chẳng lẽ. . . Trong lòng nàng run lên, không thể tin nhìn chằm chằm Trang Ngữ Sơn.
Trang Ngữ Sơn lại đi tới bên cạnh Cấp Lam và Thù Hồng: "Ta thấy dáng người của hai nha đầu trung thành này cũng không tồi, hôm nay sợ là thị vệ gác đêm cũng đã mệt mỏi muốn chết rồi, thưởng hai nha đầu này cho bọn họ chơi đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ để cho chủ tớ các ngươi gặp nhau."
Cấp Lam và Thù Hồng là hai nha hoàn mà mẫu thân để lại cho nàng, thuở nhỏ lớn lên cùng nàng tình như tỷ muội, cư nhiên bởi vì nàng, mà mất đi tính mạng, rơi vào cái kết cục như vậy! Tỷ tỷ tốt của nàng! Mẹ kế tốt của nàng!
Trang Ngữ Sơn nói nãy giờ hình như cuối cùng cũng đã mệt, ngồi xổm người xuống nắm chặt cằm của nàng, đưa ly rượu trong tay tới rót vào cổ họng của nàng.
Rượu độc trí mạng, Kiến Huyết Phong Hầu*. Hàn Nhạn chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, từng giọt máu tươi chảy xuống từ khóe miệng.
*Trong khu rừng rậm ở Xi-Xoang-Ba-Na - Vân Nam Trung Quốc có một loại cây cao to gọi là ''Tiễn độc mộc'' (cây có chất độc để tẩm vào mũi tên). Cây có một loại dịch lỏng mang tính kịch độc. Nếu người hoặc động vật bị dính chất này vào bên ngoài da nơi bị rách sẽ rất nhanh tử vong. Vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là “Kiến huyết phong hầu” (thấy máu đóng yết hầu).
Là sai lầm của nàng! Là nàng không biết nhìn người, nhận giặc làm cha! Là nàng quá mức ngây thơ, mới có thể đối đãi thật lòng thật dạ với mẹ kế và tỷ tỷ! Nếu như nàng không cả ngày ở trong phủ ngẩn người không hỏi đến thế sự, nếu như nàng có thể không đem toàn bộ hi vọng ký thác ở trên người kẻ khác, nếu như nàng không yêu Vệ Như Phong!
Có phải tất cả đều sẽ không xảy ra hay không?
Có lẽ là không! Cõi đời này khó lường nhất chính là lòng người, cho dù không có cái xuất thân này, mẹ con Chu thị cũng sẽ không bỏ qua cho mình, còn có người phụ thân vô tình vô nghĩa kia của mình.
Hàn Nhạn ngã xuống đất, một đôi đồng tử như hồ nước mủa thu bị máu và nước mắt che kín, Trang Ngữ Sơn, cho dù thành quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Tân nương tử xinh đẹp khẽ mỉm cười, nhả ra một câu nói độc ác như loài bò cạp: "Muội muội tốt, trên đường tới hoàng tuyền, nhớ xem tỷ tỷ làm Thế Tử phi thế nào nhé."
Vào thời điểm tất cả cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ hồ, nhịp tim trong lồng ngực chậm dần lạnh thấu xương, ý thức từ từ biến mất, Hàn Nhạn nhìn thấy một đôi giày màu xanh thẫm dành cho quan lại bước vào.
Đó là phu quân của nàng, không ngờ kiếp này chưa kịp sống hạnh phúc trong tình cảm vợ chồng, mà lại mang họa sát thân.