Kiếp Trước Vì Yêu Hóa Mù, Kiếp Này Vì Yêu Từ Bỏ

Kiếp Trước Vì Yêu Hóa Mù, Kiếp Này Vì Yêu Từ Bỏ

Tác giả: Khuyết Danh

Tag: Ngôn Tình

Độ dài: 20 chương

Tình trạng: Đã hoàn thành

Review: 2025-05-02

Kiếp trước, tôi vì tình yêu mà cam tâm tình nguyện làm mẹ kế.  

 

Nhưng khi người phụ nữ đã bỏ chồng bỏ con kia quay về, cô con gái mà tôi dốc lòng nuôi nấng lại lập tức đổi giọng gọi tôi là "cô ruột".  

 

Chồng của tôi - đoàn trưởng Dụ Lâm Châu, trong mắt trong lòng chỉ có mỗi vợ cũ.  

 

Tôi trở thành trò cười của mọi người, cô độc đến cuối đời.  

 

Lần này, khi mở mắt ra, tôi quay lại đúng ngày vợ cũ của Dụ Lâm Châu trở về…  

 

1

 

Năm 1978, An Huy.  

 

Việc đầu tiên mà tôi làm sau khi sống lại chính là đến bệnh viện, lấy vòng tránh thai ra khỏi cơ thể.  

 

Quá trình này vô cùng đau đớn, còn đau hơn lúc đặt vào.  

 

Nhưng tôi cắn chặt môi, mắt đỏ hoe, vẫn cứng rắn chịu đựng mà không rơi một giọt nước mắt nào.  

 

Kiếp trước, khi kết hôn với Dụ Lâm Châu, anh ta đã nói với tôi:  

 

"Cả đời này, anh chỉ có một đứa con là Quả Quả. Anh không muốn con bé chịu bất kỳ ấm ức nào."  

 

Vợ cũ của anh ta - Giang Lệ Thư, vì không chịu nổi cuộc sống quân nhân xa cách lâu ngày nên đã bỏ đi khi con gái Dụ Quả Quả mới chỉ được 2 tuổi.  

 

Nghe xong những lời này, để thể hiện quyết tâm nên tôi đã đến bệnh viện để tiến hành làm biện pháp ngừa thai.  

 

Tôi nói: "Em nhất định sẽ coi Quả Quả như con ruột của mình."  

 

Rời khỏi bệnh viện, tôi đau đến mức bước đi loạng choạng.

 

Hồi còn rất nhỏ, cha tôi đã hy sinh trong một nhiệm vụ.  

 

Sức khỏe mẹ tôi vốn đã yếu, sau khi nhận tin dữ liền lâm bệnh nặng, chẳng bao lâu sau cũng qua đời.

 

Cha của Dụ Lâm Châu là chiến hữu của cha tôi, vậy nên sau khi tôi mồ côi cả cha lẫn mẹ, lâm vào hoàn cảnh khốn cùng, chính cha mẹ Dụ đã nhận nuôi và chăm sóc tôi suốt bao năm qua.

 

Trong khoảng thời gian đó, cũng không biết từ khi nào mà tôi đã có tình cảm với Dụ Lâm Châu; nhưng tôi biết anh ta đã có người phụ nữ mà mình yêu thương, vậy nên tôi chỉ có thể giấu đi tâm tư của mình.

 

Cho đến sau này khi vợ của Dụ Lâm Châu bỏ đi, mẹ Dụ lại không đủ sức chăm sóc Dụ Quả Quả nên phải đến cầu xin tôi… Và rồi, tôi đã kết hôn với anh ta, trở thành mẹ kế của con bé.

 

Tôi đồng ý cuộc hôn nhân này, một phần là thương mẹ Dụ, một phần cũng vì thật lòng thương xót Quả Quả từ nhỏ đã không có mẹ ruột ở bên.

 

Nhưng chẳng ai tin điều đó. Mọi người đều nói tôi ham tiền của nhà họ Dụ mà không biết xấu hổ, cố bám lấy cái danh mẹ kế.

 

Thế nhưng tôi đã dành trọn cả thanh xuân cho hai cha con họ, cả đời không có con của riêng mình, cuối cùng lại phải chịu cảnh cô độc đến già.  

 

Nhớ lại những chuyện ở kiếp trước, kiếp này tôi nhất định phải ly hôn với Dụ Lâm Châu và theo đuổi niềm đam mê công nghệ của mình.

 

……

 

Cầm tờ đơn ly hôn đã điền sẵn, tôi tiến thẳng đến quân khu, định sẽ nói chuyện rõ ràng với Dụ Lâm Châu.  

 

Trước cửa văn phòng của Dụ Lâm Châu, còn chưa kịp bước vào, tôi đã nghe thấy cấp dưới của anh ta hỏi:  

 

"Đoàn trưởng, chị dâu đã về rồi, vậy anh có định ly hôn với Tống Nguyệt Ngôn không?"  

 

Bước chân của tôi khựng lại.  

 

Tiếp đó, giọng nói của Dụ Lâm Châu vang lên:  

 

"Ly hôn làm gì? Tôi cần một người chăm sóc Quả Quả."  

 

"Giang Lệ Thư quá vô tư, tôi không muốn ràng buộc cô ta, cứ để cô ta làm điều mình muốn đi."  

 

Tôi đứng sững ngoài cửa, trái tim như bị một bàn tay vô hình xé nát.  

 

Vậy có nghĩa là trong lòng anh ta, tôi sinh ra là để làm một bà nội trợ, bị nhốt trong lồ|\|g cả đời sao?  

 

Rõ ràng trước khi kết hôn với Dụ Lâm Châu, tôi cũng là sinh viên xuất sắc trong mắt các giáo sư, tương lai rộng mở biết bao.

 

Nếu như không phải vì biết ơn sự chăm sóc của nhà họ Dụ… thì lẽ ra tôi đã có một cuộc đời rực rỡ của riêng mình.  

 

Nhưng sống trên đời thì làm gì có hai chữ “nếu như”.

 

Tôi vò nát đơn ly hôn trong tay thành một cục, quyết định không nói với anh ta về chuyện này. 

 

Bởi lời của Dụ Lâm Châu khi nãy đã quá rõ ràng… anh ta sẽ không dễ dàng ly hôn với tôi.

 

Tôi phải tìm cách khác để rời khỏi nơi này.

 

Khi tôi trở về khu viện trong quân khu, Dụ Quả Quả đã đi học về.

 

Vừa nhìn thấy tôi, con bé không gọi một tiếng nào, chỉ lạnh nhạt nói: "Con đói rồi, đi nấu cơm đi."

 

Giọng điệu ra lệnh, cứ như tôi chỉ là người giúp việc trong căn nhà này.

 

Nhưng rõ ràng trước khi Giang Lệ Thư quay về, Quả Quả vẫn còn ngọt ngào gọi tôi là "mẹ" cơ mà.

 

Tim đau âm ỉ, nhưng tôi vẫn khẽ cười: "Được."

 

Vào bếp, tôi mở vòi nước, tiếng nước chảy róc rách khiến tôi thẫn thờ.

 

Nói là trả ơn, nhưng làm sao có thể không có chút tình cảm nào được chứ?

 

Dù gì từ khi còn non nớt cho đến lúc trái tim lần đầu biết rung động, Dụ Lâm Châu luôn giống như một người anh trai nhà bên, chăm sóc và bảo vệ tôi.

 

Vậy nên kiếp trước, dù phải đối mặt với những lời đàm tiếu, tôi vẫn kiên trì ở lại.

 

Tôi muốn bảo vệ con gái anh ta, giống như cách anh ta từng bảo vệ tôi.

 

Nhưng từ đầu đến cuối, họ chỉ coi tôi như một công cụ mà thôi.

 

Khi tôi bưng cơm lên bàn, đúng lúc Dụ Lâm Châu cũng bước vào.

 

Lúc ăn, tôi nhìn hai cha con đang ăn ngon lành, nhẹ giọng nói:

 

"Sáng mai em phải đến Cục tự động hóa, không thể đưa Quả Quả đi cùng được…"

 

Dụ Lâm Châu dừng lại một chút, rồi nói: "Mai anh được nghỉ, cũng định đưa Quả Quả ra ngoài."

 

Anh ta vừa dứt lời, Dụ Quả Quả liền hào hứng xen vào: "Cha định đưa con đi gặp mẹ phải không ạ?"

 

Dụ Lâm Châu liếc nhìn tôi, không đáp.

 

Tôi khẽ cười, cúi đầu giấu đi đôi mắt hoe đỏ: "Em biết rồi."

 

2

 

Sáng hôm sau, tại văn phòng Cục tự động hóa.

 

"Đồng chí Tống Nguyệt Ngôn, trước đây đã nhiều lần tiến cử em đến Viện khoa học để tham gia nghiên cứu chế tạo máy tính, nhưng em đều từ chối vì lý do gia đình. Sao bây giờ lại đổi ý rồi?"

 

Nhìn tờ đơn xin điều động trước mặt, tôi thầm nghĩ: Kiếp trước vì yêu hóa mù, kiếp này vì yêu từ bỏ… Cũng vì yêu, nhưng là yêu bản thân!

 

Tôi mím môi, mỉm cười nói: "Chủ nhiệm, trước đây là do em suy nghĩ quá hạn hẹp. Ở thời điểm này, đâu phải cô gái nào cũng có cơ hội được theo đuổi mục tiêu và ước mơ của bản thân; em đã may mắn có được cơ hội này thì nhất định phải biết nắm bắt."

 

Nói xong, tôi dứt khoát ký tên:

 

Tống Nguyệt Ngôn.

 

……

 

Khi tôi trở về khu viện, mấy bà thím đang ngồi tụ tập trước cửa.

 

Vừa thấy tôi, họ lập tức chỉ trỏ, bàn tán.

 

"Về làm dâu bao nhiêu năm mà chẳng sinh nổi đứa con trai, chắc là loại đàn bà vô dụng rồi nhỉ?"

 

"Thảo nào đoàn trưởng Dụ lại muốn quay về với vợ cũ."

 

"Lúc nãy tôi còn thấy đồng chí Giang Lệ Thư đấy, mấy năm không gặp mà trông còn đẹp và sang hơn xưa."

 

Điều kiện của Dụ Lâm Châu rất tốt, ngày trước dù đã ly hôn nhưng vẫn có không ít người muốn gả cháu gái hay em gái mình cho anh ta làm vợ lẽ.

 

Nhưng cuối cùng, tôi lại là người nhanh chân chiếm được vị trí đó. Vì thế, ngay từ lúc tôi bước chân vào nhà họ Dụ, những người này đã không ưa tôi, lúc nào cũng tìm cách châm chọc và mỉa mai.

 

Nhưng giờ tôi đã quyết định rời đi, chẳng còn lý do gì phải phí lời với họ nữa.

 

 

Tối muộn, hai cha con họ mới trở về.

MỜI BẠN XEM THÊM

Chỉ Quan Tâm Đến Em

Tag: Ngôn Tình

Review: 2025-05-13

Mập không phải là cái tội. Mập là để thể hiện sự vượt trội về thể xác hơn người. Cô không phải là mập mà do ăn uống đầy đủ nên có phần "phì nhiêu" chút hoy. Nhìn cô béo nhưng chẳng ai dám gọi như thế??? Chỉ có người đàn ông dũng cảm mới dám dùng danh xưng béo để gọi cô thôi. Rất bực tức cô liền mắng cho hắn một trận long trời đất lở. Nhưng thật ra người cô mắng chính là hội trưởng? Phải chăng vị hội trưởng này muốn chọc tức hay đang quan tâm đến cô đây? Mọi người cùng đọc để hiểu rõ thêm nghe.

Sau Khi Trở Về Từ Ngự Thú Tông

Tag: Đô Thị

Review: 2025-05-13

Sau khi trở về từ Tu chân giới, khả năng giao tiếp với động vật của Lục Nịnh vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Vốn dĩ chỉ nghĩ rằng an an ổn ổn sống một cuộc sống bình phàm. Nhưng bởi vì sự tồn tại của “bàn tay vàng” này, cùng với sự khó khăn trong việc tìm hiểu về các con vật đi lạc trong thành phố, cô lại phải cân nhắc. Thành phố Dung đã xây dựng một Khu bảo vệ động vật, có diện tích 20 ha, động vật đi lạc trong thành phố đều được gửi đến đây. Theo quy định thú cưng mới nhất của thành phố, không có giấy phép nuôi chó, không dây xích, không hốt phân, thì đều sẽ bị đối xử như động vật đi lạc. Con sen phải nộp tiền phạt và cung cấp bằng chứng chứng minh thì mới có có thể lãnh thú cưng về. Một khi bị phát hiện vứt bỏ thú cưng, ngoài việc bị phạt tiền, trong vòng 05 năm sẽ không được nhận nuôi bất kì con vật nào. Nếu thú cưng làm tổn thương người khác, chủ sở hữu phải chịu trách nhiệm, thú cưng sẽ được gửi về Khu bảo vệ động vật. Không được ăn, mua bán thịt chó mèo. Nếu phát hiện các hành vi trên, người dân có thể gọi đến đường dây nóng để báo cáo. Thành phố sẽ xử lý nghiêm khắc các doanh nghiệp cố tình vi phạm. …… Diễn đàn Thành phố Dung: “Gần đây, Khu bảo vệ động vật được thành lập, những người dắt chó đi dạo trên đường phố quá văn minh. Tôi chỉ có thể nói rằng lần này nhà nước đã làm rất rất tốt. ” “Đúng đúng đúng, tôi rất khó chịu với người không xích chó. Ha, họ nói rằng chó của họ không cắn đâu, tao nghe mà tao tức :)))” “Nếu không có động vật đi lạc, thì những người đó cũng không có cơ hội làm hại chúng rồi.” “Lần này những người yêu chó và những người ghét chó nên hòa thuận với nhau đi, đừng suốt ngày cạch mặt nhau nữa. ” “Hơn nữa mọi người có phát hiện ra không, bên trang web chính thức của Khu bảo vệ động vật vừa đăng thông báo tìm chủ nhân, rất nhiều chó mèo đi lạc chưa đến 02 ngày đã tìm được chủ nhân, bọn họ làm sao có thể xác định những con chó con mèo này đi lạc mà không phải bị vứt bỏ.” “Lầu trên, tui nghi ngờ có người trong Khu bảo vệ động vật có thể nghe hiểu tiếng động vật ” “Ha ha ha, bớt xem tiểu thuyết huyền huyễn lại đi ba” “Lạc đề rồi, hiện tại nói về chính sách này, mấy người có để ý không, thành phố Dung bắt đầu cấm cửa hàng thú cưng và trung tâm chăn nuôi bán chó mèo và các động vật khác. Nếu bạn cần nuôi thú cưng trong tương lai bạn chỉ có thể đến Khu bảo vệ động vật và trung tâm cứu trợ.” “Tốt quá, nhận nuôi thay vì mua bán. “ “+1, để kiếm được nhiều chó mèo trong tuần, nhiều người chẳng màng lương tâm” “Nghe nói sau này nuôi thú cưng còn phải làm bài kiểm tra, chậc chậc chậc, học ngo* không xứng.” “Tăng ngưỡng nuôi thú cưng, nhưng quy định vẫn chưa có, vậy là chúng ta còn phải đợi thêm vài năm nữa” …… Lục Nịnh: “Tụi mày dạy cho tốt chó mèo trong nhà mới, dạy tốt thì có lương nha ~” “Gâu ~” (có tiền rồi, có phải muốn ăn cái gì thì ăn không?) “Gâu ~” (quá ngốc, dạy không được thì phải làm sao?) “Gâu ~” (nếu không nghe lời, có thể đánh không? ) Động vật bị lạc trong Khu bảo vệ động vật đều giành nhau vị trí giáo quan*, tuy rằng chúng nó không thiếu ăn thiếu uống, cũng không muốn bị nhận nuôi, nhưng cuộc sống chung quy lại vẫn cần đến niềm vui. Nếu nuôi thú cưng cần có điều kiện, thì phải chăng sẽ không còn thú cưng bị vứt bỏ, bị tổn thương nữa? Hướng dẫn đọc truyện của tác giả: 1. Về triệt sản chó mèo, bài viết này sử dụng cách ly vật lý, khám sức khỏe, sau đó xác định triệt sản, đây là trạng thái lý tưởng và không có giá trị tham chiếu. Người mới nuôi thú cưng, nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào, hãy liên lạc với bác sĩ thú y kịp thời để xác nhận. 2. Các loài động vật trong văn bản đều có chỉ số IQ tám hoặc chín tuổi, giống như trẻ em. Chúng có thể giao tiếp với nữ chính, nhưng chúng không thắc mắc tại sao nữ chính có thể hiểu ngôn ngữ của chúng. Chúng không có khả năng nghĩ sâu xa đến mức độ đó. 2. Truyện có phá án, nhưng không nhiều, giai đoạn đầu là giải cứu động vật đi lạc, giai đoạn sau là sắp xếp chỗ ở cho chúng. 3. Nữ chính 16 tuổi, tuyến tình cảm được thể hiện ở vài chương cuối, cốt truyện là chủ yếu. 4. Nếu chưa bao giờ nuôi chó mèo, chẳng may chúng mắc lỗi, hãy nhẹ nhàng với chúng và quản tốt nắm đấm của bạn… Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lục Nịnh, Lương Túc ┃ vai phụ: Mèo, chó, các động vật khác ┃ khác: Một câu tóm tắt: Cuộc sống hằng ngày khi có thể nghe hiểu tiếng động vật Lập ý: Con người và động vật chung sống hài hòa. — Lời của Niên: Đọc truyện giải trí là chính, đừng suy nghĩ logic quá nhiều :33