Tịnh Bạch - Vị Khả Khả
Tác giả: Vị Khả Khả
Tag: Ngôn Tình Đô Thị
Độ dài: 101 chương
Tình trạng: Đã hoàn thành
Review: 2025-05-30
Mới hơn tám giờ sáng, bệnh viện đã đông nghịt người.
Phải nói, ở Bắc Kinh, ngoài những địa điểm nổi tiếng ai cũng biết, thì bệnh viện chắc chắn là nơi tập trung đông người nhất.
Nghe nói, hơn 70% bệnh nhân của bệnh viện này đến từ các vùng khác ngoài Bắc Kinh. Có lẽ vì đường sá xa xôi tìm đến để chữa bệnh, nên hầu hết mọi người trong phòng chờ đều bơ phờ, mệt mỏi. Vì vậy, người phụ nữ ngồi ở phía một giờ so với Tạ Nhất Phi càng trở nên nổi bật.
Người phụ nữ ấy tóc đen mượt mà, môi đỏ au, ăn mặc sang trọng, mùi nước hoa gần như lấn át cả mùi thuốc khử trùng của bệnh viện. Cô ta tươi tắn rạng rỡ, nhìn thế nào cũng không giống người đang bệnh.
Chỉ trong mười phút Tạ Nhất Phi để ý đến cô ta, cô ta đã lấy gương ra chỉnh trang tới sáu lần.
Thật đủ loại người, chỉ là đi khám bệnh mà cũng cầu kỳ thế này.
Đúng lúc đó, một giọng máy móc vang lên báo tên bệnh nhân tiếp theo. Người phụ nữ lập tức cất gương trang điểm, đứng dậy, vuốt lại mái tóc sóng lớn dày mượt, tràn đầy năng lượng đi ngang qua Tạ Nhất Phi, vào phòng khám kế bên.
Có lẽ vì cô ta vào quá nhanh, nên không đóng cửa kỹ.
Khám vú là việc rất riêng tư. Chờ một lát, thấy cửa vẫn hé mở một khe nhỏ, Tạ Nhất Phi ngồi gần cửa nhất định đứng dậy định giúp đỡ.
Gần như cùng lúc đó, từ trong phòng truyền ra giọng nói trầm ấm của một người đàn ông: “Tên gì?”
Tiếng người ồn ào, cô nghĩ mình nghe nhầm, nhưng một lát sau, người đàn ông bên trong lại lặp lại: “Tên gì?”
Tay Tạ Nhất Phi khựng lại giữa không trung.
Giọng nói và câu hỏi này quá quen thuộc.
Có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng một mảnh ký ức xa xưa đã phai mờ, bỗng dưng trở nên rõ ràng như được AI phục chế lại.
Đó là một buổi chiều nhiều năm về trước, trong con ngõ nhỏ thoang thoảng mùi hoa quế, một cậu thiếu niên khéo léo dựng chiếc xe đạp chắn ngang trước mặt cô, làn gió chiều nhẹ nhàng phất phơ chiếc áo sơ mi trắng trên người cậu, ánh nắng chiều kéo dài bóng cậu, vừa gầy và dài. Lúc đó, cậu ngược sáng nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm và sáng ngời, là điểm nhấn đặc biệt nhất trong ánh chiều tà mông lung.
Lúc đó, cậu cũng dùng giọng điệu điềm tĩnh như vậy hỏi cô: “Tên gì?”
Nhiều năm sau, cô không ngờ mình lại nhớ rõ từng chi tiết đến vậy, chỉ vì một câu hỏi đơn giản.
Phải chăng mười năm qua quá êm đềm, nên mọi chuyện xảy ra năm ấy vẫn in sâu trong tâm trí, hay là cô thực sự chưa từng buông bỏ?
Một lúc lâu sau, Tạ Nhất Phi mới hoàn hồn. Qua khe cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy một góc bàn làm việc trong phòng khám và tấm rèm ngăn cách khẽ lay động, nhưng không nhìn thấy bác sĩ.
Cô ngước mắt nhìn bảng điện tử ghi tên bác sĩ trên tường: Bạch Ngọc.
Giống với tên bác sĩ được ghi trên giấy khám bệnh của cô, đều không phải là anh.
Tạ Nhất Phi thở phào.
Cô đã rất lâu rồi không nghĩ đến anh nữa, hôm nay làm sao vậy?
…
Máy gọi số gọi tên bệnh nhân vang lên, lông mày Tần Tranh khẽ nhíu lại.
Ngồi bên cạnh anh cùng làm việc là nghiên cứu sinh của anh, Hà Đình Đình, nghe thấy cái tên đó cũng tỏ vẻ khó hiểu: “Cô ta làm sao biết hôm nay sếp có ca khám bệnh?”
Bệnh nhân này thực sự đặc biệt, dù một ngày họ khám hàng trăm bệnh nhân, nhưng rất khó quên cô ta.
Lần đầu tiên cô ta xuất hiện trong phòng khám của Tần Tranh, quả thực là nghi ngờ mình bị bệnh vú, nhưng kết quả kiểm tra cho thấy cô ta chỉ bị tăng sinh tuyến vú nhẹ, không quá nghiêm trọng.
Vấn đề nhỏ như vậy không cần điều trị, nhưng hai tháng sau đó, mỗi khi Tần Tranh có ca khám bệnh, cô ta lại đến, và mỗi lần đều có những chiêu trò khác nhau, hôm nay không biết lại bày trò gì nữa.
Khi người phụ nữ bước vào phòng khám, mùi nước hoa khó chịu lập tức lan tỏa khắp phòng.
“Tên gì?”
Biết rõ cô ta không bệnh, nhưng “quy trình” vẫn phải thực hiện.
“Trương Nhất Băng. Nhiều lần rồi, bác sĩ Tần sao vẫn chưa nhớ nhỉ?”
Hà Đình Đình khó chịu nói: “Chúng ta mỗi ngày khám rất nhiều bệnh nhân, làm sao nhớ hết được?”
Tần Tranh trực tiếp chuyển sang bước “quy trình” tiếp theo: “Chỗ nào khó chịu?”
“Đã đến đây khám bệnh rồi, còn có thể khó chịu chỗ nào nữa?”
Giọng điệu trách móc, giọng nói ngọt ngào, đàn ông bình thường nghe thấy chắc đã xương cốt mềm nhũn.
Tần Tranh vẫn không chút biểu cảm: “Tôi hỏi gì cô trả lời nấy, tăng hiệu quả chuẩn đoán.”
“Được rồi, vậy đừng tốn thời gian nữa.” Nói xong, người phụ nữ bắt đầu cởi cúc áo, “Hình như ngực tôi có một cục u, anh mau sờ xem.”
Lần nào cũng vậy, Hà Đình Đình chưa từng thấy người phụ nữ nào mặt dày như vậy, mà đối phương lại là bệnh nhân, cô không thể nổi giận, chỉ muốn ói chết đi được! Vì vậy, cô chỉ có thể nhìn người phụ nữ cởi đồ trong cái lạnh này, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc áo lót kiểu dáng “độc đáo”, độc đáo đến mức nào? Là kiểu mà một cô gái trẻ như Hà Đình Đình nhìn một cái là đỏ mặt.
Hà Đình Đình lo lắng nhìn sếp của mình, may mà anh đã từng trải, lại chẳng có phản ứng gì.
Người phụ nữ cố ý chờ một lát, thấy Tần Tranh vẫn không phản ứng gì, liền cởi luôn cả áo lót, nhưng vẫn không quên dùng điệu bộ khiêu khích nâng một bên ngực lên.
Đây là cái gì thế này? Đây đã coi như quấy rối tình dục rồi chứ gì nhỉ?!
Hà Đình Đình suýt nữa thì mắng thẳng mặt, nhưng thấy sếp của mình vẻ mặt thản nhiên, cô quyết định nhịn một chút, dù sao ở bệnh viện, những người dễ phạm sai lầm hơn cả là các bác sĩ.
Khoảng nửa phút sau, khám xong, Tần Tranh đi rửa tay khử trùng, mất tận ba phút anh vẫn chưa rửa xong.
Hành động này khiến Hà Đình Đình, người vừa mới thấy bất bình thay cho anh, suýt nữa thì cười ra tiếng, không hổ danh là sếp của cô, hạ độc không cần thuốc.
Người phụ nữ nhận ra sự khó chịu của anh, vẻ mặt ngượng ngùng: “Có cần thiết vậy không?”
Hà Đình Đình nghiêm mặt giục giã: “Đừng làm mất thời gian nữa, mau mặc áo vào.”
Người phụ nữ vẫn chưa từ bỏ: “Bác sĩ Tần, tôi vừa phát hiện ở núm vú tôi mọc một nốt ruồi nhỏ, anh xem vị trí này có thể đốt được không?”
Chưa xong chứ gì!
Hà Đình Đình quay mặt đi lườm nguýt.
Tần Tranh cuối cùng cũng rửa tay xong, ngồi lại trước máy tính gõ chữ: “Tốt nhất là không nên đốt, vì trên núm vú có u tuyến vú Montgomery, một số trong thời kỳ cho con bú có thể tiết sữa, nhưng một số nốt ruồi trên da có thể có khả năng ác tính, cái này phải đi khám da liễu.”
“U tuyến vú Montgomery là gì vậy?”
Thấy Tần Tranh không thèm nhìn cô ta, người phụ nữ đành chậm rãi mặc quần áo vào.
“Là các nốt sần màu nâu do tuyến bã nhờn tăng sinh ở xung quanh quầng vú trong giai đoạn đầu mang thai.” Tần Tranh ngừng gõ máy tính. “Còn vấn đề gì khác không?”
Ý 'đuổi khách' quá rõ ràng.
Người phụ nữ không hài lòng: “Anh có phải quá qua loa không? Tiền khám chuyên gia của anh là 400 tệ đấy, chỉ vài phút đã đuổi tôi đi rồi?”
Tần Tranh, người từ nãy đến giờ vẫn không chút biểu cảm, nghe vậy khẽ cong khóe môi, lộ ra một nụ cười khó hiểu: “Rõ ràng là 60 tệ, sao lại là 400 tệ? Đã trả nhiều tiền hơn thế sao, có cần tôi phản ánh giúp cô không?”
Người phụ nữ cũng sợ gây chuyện, lại bắt đầu nũng nịu: “Đâu phải do số của anh quá khó đặt!”
Tần Tranh thu lại nụ cười: “Trình độ của các bác sĩ khác không thua kém gì tôi, lần sau đặt của người khác cũng được.”
Nói xong, anh bảo Hà Đình Đình: “Gọi bệnh nhân tiếp theo.”
Người đó cuối cùng cũng đi rồi, nhưng mùi nước hoa khó chịu vẫn còn vương vấn trong không gian nhỏ hẹp này.
Hà Đình Đình đứng dậy mở cửa sổ, Tần Tranh tranh thủ lúc này nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tối qua đột nhiên có một ca phẫu thuật, về đến nhà đã là nửa đêm, nghỉ ngơi chưa được hai tiếng, lại khám bệnh cả buổi sáng, người bằng sắt cũng cảm thấy mệt mỏi.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, anh tưởng là Hà Đình Đình mở cửa sổ trở lại nên không mở mắt, cho đến khi giọng Hà Đình Đình vang lên từ phía sau: “Bác sĩ Tần, bệnh nhân đến rồi.”
Anh mở mắt ra, trước mắt trong chốc lát tối đen, vì vậy lại nhắm mắt lại, nói với người đến: “Xin lỗi.”
Khi mở mắt ra, anh nhìn thẳng vào máy tính, như thường lệ hỏi: “Tên gì?”
Chữ trên màn hình dần dần trở nên rõ ràng, và bệnh nhân im lặng bên cạnh này đã nói câu đầu tiên kể từ khi vào phòng: “Tạ Nhất Phi.”
Tạ Nhất Phi lúc nãy không cố ý nghe lén, cô chỉ muốn nghe giọng nói của anh, và mỗi khi anh nói thêm một câu, cô càng thấy quen thuộc và thân thiết.
Cô rất muốn nhìn xem “bác sĩ Bạch” sở hữu giọng nói này trông như thế nào, vào lúc này, cô đã nhìn thấy.
Nếu giọng nói là trùng hợp, thì đôi mắt này thì sao?
Là anh sao?
Chắc là anh rồi.
Cô gần như có thể phác họa đường nét khuôn mặt dưới chiếc khẩu trang của anh – đường nét lạnh lùng, đôi môi mềm mại. Chính đôi môi hàm ý lạnh lùng ấy lại từng nói ra vô số lời nói khiến người ta đỏ mặt, hồi đó khiến cô gái nhỏ tuổi bấy giờ vừa tức giận vừa xấu hổ lại vừa rung động.
Lúc mới đến Bắc Kinh, cô cũng từng nghĩ liệu có gặp lại anh không, nhưng thời gian cứ trôi qua, cô dần tin rằng, thành phố này thực sự rất rộng lớn, muốn gặp lại một người cũ trong hơn hai mươi triệu người này, xác suất không cao hơn trúng số độc đắc là bao.
Và vào ngày mà cô gần như không còn hy vọng nữa, sự tương phùng lại đến bất ngờ như vậy, nhưng anh dường như đã quên cô rồi.
Khi nói tên mình, cô sợ bỏ lỡ điều gì, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, muốn xem anh có một chút ngạc nhiên nào không. Nhưng ngay cả lông mi anh cũng không động, ngoài việc nhìn vào màn hình máy tính lâu hơn một chút, gần như không có chút biến đổi cảm xúc nào.
Hà Đình Đình thấy cảnh tượng như bị đóng băng này vô cùng bất lực. Được rồi, thêm một bệnh nhân nữa bị sếp của cô làm cho mê mẩn rồi.
Rồi sếp của mình, vẫn chưa tìm thấy tên tương ứng trong danh sách báo cáo bệnh nhân.
Mắt này tệ thế cơ chứ!
Nhìn không nổi nữa, Hà Đình Đình dùng bút ký chỉ vào một chỗ trên màn hình máy tính: “Đây này.”
Tần Tranh gật đầu, quay sang Tạ Nhất Phi: “Chỗ nào không thoải mái?”
Tạ Nhất Phi còn tưởng rằng sự dừng lại ngắn ngủi vài giây đó là bất thường, sự thật chứng minh cô đã nghĩ nhiều.
Có lẽ vì thời gian đã qua quá lâu, cộng thêm thời gian họ ở bên nhau khi đó cũng rất ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức trong cuộc đời dài đằng đẵng gần như chỉ là khoảnh khắc thoáng qua, nên anh đã quên cô và cả tên cô rồi.
Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh, thậm chí hơi thờ ơ của anh, cô đơn giản giải thích lý do cô xuất hiện ở đây.
Trường học của họ mỗi năm vào tháng ba sẽ có một lần khám sức khỏe cho cán bộ, giảng viên. Cô như thường lệ đi khám. Rồi vài ngày trước, cô đột nhiên nhận được cuộc gọi từ trung tâm khám sức khỏe, nói rằng cô có một khối u tuyến vú cần phải chú ý, bác sĩ bên đó khuyên cô nên đi khám thêm.
Thực ra, khối u này đã xuất hiện vài năm trước, lúc đó Tạ Nhất Phi cũng đã hỏi bác sĩ, biết chỉ là vấn đề nhỏ nên không thèm để ý đến nữa.
Nhưng cuộc gọi này khiến cô nhận ra, tình hình có lẽ đã thay đổi.
Cúp máy, cô lại tìm lại kết quả siêu âm vú trong báo cáo khám sức khỏe.
Trước đây chỉ lướt qua và không để ý, lần này nhìn lại mới phát hiện có một chỉ số rất quan trọng khác với năm ngoái – lần trước u tuyến vú này được phân loại là BI-RADS3, còn lần này lại là 4a.
Vì chuyên ngành của mình, nên cô hiểu biết về ung thư nhiều hơn người bình thường, cô biết sự thay đổi chỉ số này cho thấy xác suất ác tính hiện tại của u tuyến vú này đã tăng lên 2% đến 10%.
Tỷ lệ này áp dụng cho những việc khác thì có thể coi là thấp, nhưng áp dụng để đánh giá mức độ ác tính của khối u, thì tuyệt đối không thể nói là thấp.
Cô suy nghĩ kỹ, quyết định đến một bệnh viện uy tín hơn để kiểm tra lại, vì vậy cô đã đến đây.
“Đây là kết quả siêu âm của tôi.”
Lúc này, cô cảm thấy anh không nhớ ra cô cũng tốt, chỉ đơn thuần là mối quan hệ bác sĩ-bệnh nhân, cô sẽ không cảm thấy ngượng ngùng và khó xử.
Xem xong báo cáo siêu âm của cô, Tần Tranh nói: “Cởi áo ngoài ra.”
Lúc nãy ngoài cửa nghe người trong phòng nói chuyện, cô đã biết sẽ có bước này.
Nhiều năm trước, hai người đã cùng nhau làm rất nhiều việc thân thiết, nhưng hôm nay, sau ngần ấy năm, anh đối với cô gần như là một người đàn ông xa lạ. Trước một người đàn ông không phải là người yêu, việc cởi bỏ áo vẫn cần một chút sự chuẩn bị tâm lý.
Nhưng cô cũng hiểu, trước một bác sĩ chuyên nghiệp, chẳng có sự phân biệt giới tính nào cả. Càng e ngại thái quá chỉ khiến người ta cảm thấy cô đang làm quá lên.
Cô nhanh chóng cởi áo ngoài.
Cô cũng không rõ là vì lo lắng hay vì không khí quá lạnh, nhưng khi cô cởi áo ra trong phòng khám này, một cảm giác rùng mình không tự chủ được dâng lên.
Anh dừng lại nhìn cô một cái, lát sau lại tiếp tục…
Đôi tay ấy vẫn như trong ký ức của cô, thon dài và các khớp xương rõ rệt, khi dùng sức, những mạch máu nổi lên một cách nhẹ nhàng. Nhưng có lẽ do thường xuyên tiếp xúc với nước khử trùng, làn da anh giờ đây đã trở nên nhợt nhạt hơn so với trước.
Giữa họ chỉ cách chưa đến nửa cánh tay.
Cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trên người anh, và mùi hương tuyết tùng thoang thoảng.
Gió lạnh thổi qua cửa sổ làm lay động những tờ giấy hẹn khám trên bàn, là âm thanh duy nhất trong phòng khám này.
Cô nhìn qua vai anh, nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường của phòng khám, kim giây quay một vòng. Thời gian, vốn dĩ từng trôi qua nhanh đến mức cô không thể bắt kịp, giờ đây lại như bị kéo dài vô tận trong khoảnh khắc này.
Anh cuối cùng cũng thu tay lại, quay lại máy tính bắt đầu gõ gõ.
Cô tranh thủ lúc này nhanh chóng thu dọn quần áo. Lát sau, anh đưa cho cô tờ giấy in ra.
Cô cúi xuống nhìn, chỉ là các mục kiểm tra đơn giản, hoàn toàn không thể nhìn ra tình hình của cô là tốt hay xấu.
Cô không chắc chắn hỏi: “Có phải là ác tính không?”
“Hiện tại tôi cho rằng là lành tính, nhưng vẫn cần xác định thêm, có thể làm thêm một lần chụp cộng hưởng từ.”
“Làm cộng hưởng từ là có thể xác định được rồi sao?”
“Cũng không thể xác định được 100%.” Anh lại nhìn giấy siêu âm của cô, “ khối u này của cô không nhỏ, tỷ lệ chiều dài và chiều rộng cũng không tốt lắm, đây cũng là lý do siêu âm cho ra kết quả 4a, có cân nhắc phẫu thuật cắt bỏ không?”
“Cắt bỏ là xong chuyện rồi sao?” Cô hỏi một câu mà bản thân cô cũng thấy ngớ ngẩn.
May mà anh vẫn khá kiên nhẫn: “Sau khi phẫu thuật cắt bỏ, chờ kết quả giải phẫu bệnh ra, là biết có vấn đề gì không.”
Phải thừa nhận, thực ra cô đến đây chủ yếu là để an tâm. Bác sĩ bệnh viện hạng A giỏi giang, có lẽ sẽ tự tin hơn đối với những kết luận mà người khác không dám đưa ra dễ dàng.
Nhưng không ngờ kết quả vẫn như vậy, thậm chí nghe xong lời anh, cô càng hoảng loạn hơn, vì phải phẫu thuật.
“Nếu không phẫu thuật thì sao?”
“Thì khám định kỳ, ba tháng một lần. Cô có thể cân nhắc thêm, đợi làm xong cộng hưởng từ rồi nói sau.”
Trước khi ra về, Tạ Nhất Phi lại nghĩ đến tên trên bảng điện tử ngoài cửa.
Trong lòng đã có câu trả lời, nhưng cô vẫn quay lại, nhìn người đàn ông phía sau bàn làm việc, không biết anh đang nói gì với người bên cạnh, không quan tâm đến việc cô rời đi.
“Tôi có thể hỏi một câu được không?” Cô lên tiếng, hai người đang trò chuyện khẽ dừng lại và nhìn về phía cô.
Cô nhìn người đàn ông: “Anh là bác sĩ Bạch sao?”
Người đàn ông im lặng một lát, ngắn gọn nói hai chữ: “Không phải.”
“Vậy tại sao…”
Cô chưa nói hết câu, cô gái bên cạnh anh đã nói thay anh: “Y tá phân khoa chưa nói với cô sao? Hôm nay bác sĩ Tần Tranh thay bác sĩ Bạch khám bệnh, hai bác sĩ đều là phó giáo sư…”
Bác sĩ Tần.
Cô dường như chỉ nghe thấy ba chữ này.
Tần Tranh ngắt lời Hà Đình Đình: “Bác sĩ Bạch ở xa có cuộc hội chẩn khẩn cấp, nên trong thời gian này tôi thay anh ấy khám bệnh. Nếu cô muốn tìm anh ấy khám bệnh, thì có thể đặt hẹn sau hai tháng nữa.”
Tạ Nhất Phi gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Sau khi Tạ Nhất Phi rời đi, Hà Đình Đình không hiểu hỏi Tần Tranh: “Bác sĩ Bạch phải đi lâu vậy sao? Không phải chỉ hai tuần thôi sao?”
Tần Tranh: “Là tôi nghe nhầm.”
…..
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ
Tag: Ngôn Tình Xuyên Không Hài hước Cổ Đại
Review: 2025-07-02
Bạn đang thưởng thức Tiểu Lang Quân Như Ý của tác giả Vinh Tiểu Vinh – một tuyệt phẩm thuộc thể loại ngôn tình, xuyên không, hài hước, cổ đại, khác đầy mê hoặc. Ngay từ những chương đầu tiên, câu chuyện đã mở ra một thế giới kỳ bí, lôi cuốn và ngập tràn bất ngờ. Hành trình của các nhân vật sẽ đưa bạn từ hồi hộp đến vỡ òa cảm xúc trong từng khoảnh khắc. Đừng bỏ lỡ chuyến phiêu lưu kỳ thú này – những điều kỳ diệu đang đón chờ bạn phía trước!
Tác giả: Vinh Tiểu VinhThể loại: Xuyên Không, Hài HướcGiới thiệu:Hắn có hai bằng
thạc sĩ ở thế kỷ 21, thế nhưng chỉ ngủ một giấc đã xuyên không.Không có nhẫn
không gian, chẳng có hệ thống, ông lão râu bạc trắng cũng không có luôn, ngay cả
ký ức liên quan đến thế giới này đều không có..Thiên lão tặc, không có quà tân
thủ thì thôi đi, đến chuyện mình là ai cũng không rõ, thế này lão bảo ta đây
chơi thế nào hả?Trong lúc bụng thì đói khát, tâm trạng lại phiền muộn cực độ,
Đường Ninh không nhịn được ngẩng đầu lên giơ ngón tay giữa: "Tặc..."Đột nhiên,
một vật tròn tròn bay tới, đập trúng giữa trán.Hắn ôm chặt tú cầu, trước khi té
xỉu hắn chỉ muốn hỏi một câu: "Kẻ đáng chém ngàn đao nào lại bỏ đá vào tú cầu
hả?"Đến khi mở mắt ra...Một nha hoàn có lúm đồng tiền như hoa: "Cô gia, tiểu thư
cho mời!"Lại có một tiểu thư mặt mày như vẽ: "Tướng công, thiếp thân có lễ!"
Tag: Đam mỹ
Review: 2025-07-02
Bạn đang thưởng thức Ngày Sau Hãy Nói của tác giả Họa Trần Ai – một tuyệt phẩm thuộc thể loại đam mỹ đầy mê hoặc. Ngay từ những chương đầu tiên, câu chuyện đã mở ra một thế giới kỳ bí, lôi cuốn và ngập tràn bất ngờ. Hành trình của các nhân vật sẽ đưa bạn từ hồi hộp đến vỡ òa cảm xúc trong từng khoảnh khắc. Đừng bỏ lỡ chuyến phiêu lưu kỳ thú này – những điều kỳ diệu đang đón chờ bạn phía trước!
## Chỉnh sửa nội dung:
**Edit – Beta:** Kub – Lee (Hai bà già)
**Số chương:** 56 Chương
Nếu phải miêu tả mối quan hệ công thụ, có lẽ sẽ là:
Khó diễn tả chính xác vai trò công, chỉ biết rằng đó là một anh tuấn công x một mỹ thụ da trắng, dáng người mảnh mai, eo thon chân dài, đảm đang việc bếp núc, vừa quyến rũ vừa si tình, ôn nhu kiêu ngạo nhưng luôn bao dung, sở hữu sức mạnh phi thường.
Nói tóm lại, đây là câu chuyện về một chàng công có phần thô kệch, xuất thân nghèo khó, và một công tử nhà giàu, xinh đẹp tuyệt trần.
—-o0o—-
**Văn án:** (Hay đúng hơn là spoil từ Kub)
Nếu hỏi Dư Duệ hận ai nhất trên đời, ngoài người mẹ ruột bỏ rơi anh sau khi cha qua đời để tái hôn, thì người đó chính là Yến Cẩm Thư.
Bạn học bắt nạt Yến Cẩm Thư, Dư Duệ luôn ra mặt bảo vệ cậu, thậm chí một mình đối đầu ba tên côn đồ khi chúng dồn Yến Cẩm Thư vào ngõ hẻm để cướp giật.
Dư Duệ tốt với Yến Cẩm Thư, nhưng Yến Cẩm Thư lại âm thầm phá hoại, tranh giành bạn gái của anh. Dư Duệ thích ai, cậu ta cướp người đó; anh tìm hai người, cậu ta cướp một đôi. Dư Duệ không chịu thua, anh tìm bạn trai, cậu ta lại cướp cả bạn trai của anh.
—-
**Và Một Ngày Kia…**
—-
Yến Cẩm Thư tiến lại gần hai bước, quay lưng về phía Dư Duệ, hai tay vòng ra sau, vừa lùi lại vừa hỏi: “Tứ đại thiên vương là anh em ruột đúng không?”
Dư Duệ suýt nữa bật cười thành tiếng, cố gắng kìm nén, trả lời: “Là chị em.”
Yến Cẩm Thư lùi thêm một bước: “Na Tra là con trai phải không?”
Dư Duệ bước tới gần, nói: “Không biết.”
“Tháp Tháp Thiên Vương có tháp không?”
“Không có.”
“Trong tháp có ai không?”
“Ai ya… Tây Du Ký ~ không đề cập đến.”
Yến Cẩm Thư dừng bước, nhìn thẳng vào mắt Dư Duệ nói: “Em nói xem, khi em nói ‘Em yêu anh’ thì người ta có nghe thấy không?”
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Yến Cẩm Thư như chứa đựng cả vũ trụ bao la, hình bóng Dư Duệ kiên định, thẳng tắp hiện lên rõ ràng. Dư Duệ ôm cậu vào lòng, nói: “Nghe thấy, chắc chắn là nghe thấy.”
—-o0o—-
**Nhữ mồi:**
Yến Cẩm Thư vừa suy nghĩ, vừa khúc khích cười, nói: “Cũng đúng, dáng người cao lớn của anh chắc chắn phải có… thứ đó to lớn tương xứng.” Yến Cẩm Thư nói xong, vỗ nhẹ vào mông Dư Duệ, rồi nói: “Anh ngồi dậy nhìn em nè.”
Yến Cẩm Thư trở mình nằm thẳng, mở chân ra, thoải mái lấy “chim nhỏ” ra, hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Dư Duệ nghiêm túc đánh giá vài lần, “chim nhỏ” của cậu ta chỉ bằng hai ngón tay, Ừ, đúng là không lớn bằng của anh, nhưng dường như… nó lại đẹp đẽ hơn nhiều.
Yến Cẩm Thư có làn da trắng nõn, mái tóc hơi nâu, lông tơ thưa thớt. Khi Dư Duệ chạm vào, “chim nhỏ” của cậu ta lập tức cương cứng, hình dáng và màu sắc vô cùng kích thích. Dư Duệ nuốt nước miếng, muốn liếm, muốn nếm mùi vị.
Phi phi phi! Sao tự nhiên anh lại có những suy nghĩ như vậy? Anh lại muốn liếm dương vật của một người đàn ông khác?
Trời ơi, anh thật ghê tởm!
Dư Duệ vội vàng thu tay về, giả vờ khinh bỉ, chế giễu: “Nhìn là biết ‘đồ nhỏ’ của cậu vô dụng rồi! Y chang chủ nhân của nó!”
Yến Cẩm Thư lười biếng cười, nhấc hai chân gác lên vai Dư Duệ, nũng nịu nói: “Liếm liếm.”
Dư Duệ bóp chặt mắt cá chân cậu, trợn mắt nói: “Đừng có mơ!”
Yến Cẩm Thư dùng mu bàn chân cọ xát cổ anh, nói: “Có tiền nha.”
Dư Duệ cúi đầu, và anh liếm.
—-o0o—-
**P/s:** Đừng tưởng đây là truyện ngược thụ, hoàn toàn không phải! Bạn thụ rất cute, rất dâm và cực kỳ phúc hắc, nắm chặt anh công trong lòng bàn tay, VÀ CỰC KỲ cưng chiều anh công. Hé hé… Kub là fan sủng công/Hổ sủng.
Trích một đoạn để chiêm ngưỡng vẻ đẹp, sự dâm đãng và độ phúc hắc của bé thụ.
—-
Dư Duệ tựa vào khung cửa, nhìn chiếc tạp dề trên người cậu ta, màu hồng nhạt, viền ren, thắt lưng buộc một chiếc nơ bướm to, không biết là dây lưng quá dài hay eo cậu ta quá nhỏ, phần đuôi dây rủ xuống tận dưới mông.
Đệt mẹ, tên dâm đãng này vậy mà lại không mặc quần!
Yến Cẩm Thư nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt đang bốc lửa của Dư Duệ. Cậu ta nháy mắt, gửi cho anh một nụ hôn gió quyến rũ, nói: “Đẹp không?”
Dư Duệ gầm gừ: “Đẹp thấy gớm!”
Yến Cẩm Thư tắt lửa, tựa vào kệ bếp, ngước đầu lên, hút một hơi thuốc rồi phả ra những vòng khói nhỏ, nói: “Muốn thao cũng không cho anh thao.”
Tag: Ngôn Tình Ngược Sủng Đô Thị
Review: 2025-07-02
Bạn đang thưởng thức Tư Hôn Mật Ái của tác giả Cố Tiểu Dịch – một tuyệt phẩm thuộc thể loại ngôn tình, ngược, sủng, đô thị, khác đầy mê hoặc. Ngay từ những chương đầu tiên, câu chuyện đã mở ra một thế giới kỳ bí, lôi cuốn và ngập tràn bất ngờ. Hành trình của các nhân vật sẽ đưa bạn từ hồi hộp đến vỡ òa cảm xúc trong từng khoảnh khắc. Đừng bỏ lỡ chuyến phiêu lưu kỳ thú này – những điều kỳ diệu đang đón chờ bạn phía trước!
[Tác giả Cố Tiểu Dịch]Lăng Trình Tiện có bệnh.Ở tại hôn lễ y có thể bỏ cô một
mình ra ngoài phong lưu, khiến cô một người chịu đủ nhạo báng. Y năm lần bảy
lượt khiến cô chịu nhục nhã chỉ vì không chịu được cuộc hôn nhân ràng buộc.Nhưng
lúc nào bắt đầu, y đối Nhậm Nhiễm sinh ra cảm giác muốn chiếm hữu, sau đó y dẹp
bỏ thói phong lưu của mình, toàn tâm chỉ có một mình cô."Nhâm Nhiễm, sau khi kết
hôn, chúng ta phân phòng ngủ, thân ai nấy lo.""Nhậm Nhiễm, thân em để anh đến lo
cho."
Ta Bất Quá Là Cái Sinh Hoạt Người Chơi
Tag: Đam mỹ Xuyên Không Điền văn
Review: 2025-07-02
Bạn đang thưởng thức Ta Bất Quá Là Cái Sinh Hoạt Người Chơi của tác giả Ninh Nhạn Nô – một tuyệt phẩm thuộc thể loại đam mỹ, xuyên không, điền văn đầy mê hoặc. Ngay từ những chương đầu tiên, câu chuyện đã mở ra một thế giới kỳ bí, lôi cuốn và ngập tràn bất ngờ. Hành trình của các nhân vật sẽ đưa bạn từ hồi hộp đến vỡ òa cảm xúc trong từng khoảnh khắc. Đừng bỏ lỡ chuyến phiêu lưu kỳ thú này – những điều kỳ diệu đang đón chờ bạn phía trước!
Tên Hán Việt: Ngã bất quá thị cá sinh hoạt ngoạn giaTác giả: Ninh Nhạn Nô 宁雁奴Thể
loại: Xuyên không, chủng điền, toàn tức võng du, cận đại, bố y sinh hoạtTiến
độ:?/110cEdit: Thanh Tú @tranthicam98Văn án:Thế kỷ 3013, ra mắt một trò nhập vai
tên gọi Đạo Cổ đột nhiên xuất hiện gây chấn động toàn cầu với câu châm ngôn "Tái
hiện lại một thế giới Trung Hoa hoàn mỹ - giúp người chơi trải nghiệm tới 99%
thế giới cổ đại khi xưa".Hấp dẫn tới mức lúc ra mắt tranh nhau mà mua.Với một
thế giới phát triển xa lạ, Nam Tinh không biết bản thân sẽ làm gì. Cậu nhân cơ
hội Đạo Cổ ra mắt đi vào trò chơi.Nam Tinh đối mặt với thế giới cổ đại chăm chăm
chỉ chỉ kiếm tiền, chế thuốc, tối tối uống rượu đối ẩm với tri kỷ, sống một cách
thống khoái, cuối cùng cũng thấy an lòng.Trên giang hồ cũng dần dần truyền lưu
danh xưng "Độc sư" - nói hắn ta ngoan độc, tâm địa độc ác, thuốc dược của hắn ta
một ngụm nhỏ thôi cũng chết.Hướng dẫn sử dụng trước khi dùng1. Chú ý: 90% nội
dung truyện là về trò chơi và cách chơi. Có phần chính kịch.2. Nhân vật
chính: Nam Tinh x Tông Nhiếp và các bạn nhỏ khác.3. Tuyến tình cảm không là chủ
đề chính, hai bạn chỉ điềm nhiên ở bên nhau, cùng nhau làm nhiệm vụ, chăm sóc
nhau. Sống như một đôi vợ chồng già, có kết hôn4. Truyện chủ yếu lấy trò chơi
làm chính, lấy trò chơi làm chính, lấy trò chơi làm chính!!!Giới thiệu một câu:
Sống với tư cách người chơi. Chăm chỉ ngày ngày kiếm tiền, làm giàu bằng cần cù
và tiết kiệm.
Tag: Bách hợp
Review: 2025-07-02
Bạn đang thưởng thức Hạ Xưa của tác giả Sở Lưu Ảnh – một tuyệt phẩm thuộc thể loại bách hợp, khác đầy mê hoặc. Ngay từ những chương đầu tiên, câu chuyện đã mở ra một thế giới kỳ bí, lôi cuốn và ngập tràn bất ngờ. Hành trình của các nhân vật sẽ đưa bạn từ hồi hộp đến vỡ òa cảm xúc trong từng khoảnh khắc. Đừng bỏ lỡ chuyến phiêu lưu kỳ thú này – những điều kỳ diệu đang đón chờ bạn phía trước!
Tên truyện: Hạ Xưa (旧夏)Tác giả: Sở Lưu Ảnh (楚流景)Nhân vật chính: Tô Châu (苏州 - Su
Zhou), Đỗ Như Mộng (杜如梦 - Du Ru Meng)Nhân vật phụ: Lương Tiểu Nguyệt, Đường
Kiệt, Viên Viên, John, Đỗ tiên sinh, Hình sư muộiTags: Nguyên sang, bách hợp,
cận đại, chính kịchSố chương: 50 chươngTóm tắt: Màn đấu trí đấu dũng của đại
tiểu thư không biết xấu hổ- -----------Năm đó, khi cô diễn "Lương Chúc*", tạo
hình của tiểu sinh* đã gây chấn động cả thành phố, nổi tiếng cả một góc trời
Thượng Hải của Trung Hoa Dân Quốc.*Lương Chúc: Vở kinh kịch được viết dựa trên
truyền thuyết "Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài" kể về Chúc Anh Đài giả trai để được
đi học và phải lòng Lương Sơn Bá. Hai người bị cấm cản vì nhà họ Lương quá
nghèo, Chúc Anh Đài bị gả cho Mã Văn Tài. Về sau, Lương Sơn Bá vì bạo bệnh mà
chết, Chúc Anh Đài trên đường đưa dâu đã rời kiệu hoa đến mộ Lương Sơn Bá. Nàng
tại đây khóc lóc thảm thiết, nguyện ý cùng người yêu sống chết không rời. Lúc
này, phần mộ của Lương Sơn Bá có vết nứt, dần dần mở ra và Chúc Anh Đài đi vào
đó. Cuối cùng, từ trong mộ xuất hiện một đôi hồ điệp quấn quýt bên nhau rồi bay
đi.*Tiểu sinh: vai nam trẻ trong hí khúc.Ban đầu cô nghĩ, hai người Lương – Chúc
trong vở kịch mến thương đối phương và diễn viên ngoài đời cũng vậy, thế nhưng
Chúc Anh Đài của cô lại vì quyền thế mà vứt bỏ cô."Đường Kiệt không thật lòng
với cậu...""Vậy thì có sao chứ? Thứ hắn ta có thể cho tôi, cậu không có."Cô lao
đầu vào vực thẳm thống khổ, nhưng bình minh mang tên "Đỗ Như Mộng" đã lặng lẽ
rọi vào góc tối tận đáy lòng."Trongmỗi cảnh kịch, tôi đều nhìn thấy cô dưới khán
đài." Tô Châu cởi trang phục."Chị không nhận ra em đang theo đuổi chị sao?" Đỗ
đại tiểu thư nghiêm túc nói.Nàng là đại tiểu thư Đỗ gia, du học sinh từ nước
ngoài về, còn cô chỉ là một con hát."Mẹ đỡ đầu* của chị là mẹ ruột của em, chị
em gái ngủ cùng nhau có vấn đề gì đâu?"*过房娘: ý chỉ người phụ nữ có quan hệ đặc
thù với Việt kịch (một loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang, Trung Quốc). Họ
thường là những người giàu có và rảnh rỗi, thu nhận những diễn viên chính trong
đoàn kịch, cho tiền rồi dần dần kiểm soát đoàn kịch."Tôi sợ bị cô làm phiền." Tô
Châu mím môi, một hồi lâu mới trả lời.Nàng hết mình đối tốt với cô, không kìm
nổi lòng."Tại sao?" Đỗ Như Mộng cau mày."Tôi thích ở một mình."Đột nhiên một
ngày nọ, cô phát hiện có lẽ bản thân thật sự đã yêu vị đại tiểu thư dũng cảm
này."Phải chăng em là nam nhân thì tốt." Tô Châu dịu dàng nhìn Đỗ Như Mộng, nhẹ
nhàng nói."Hả?" Đỗ Như Mộng nhướng mày, "Tại sao chị muốn em là nam nhân?""Tôi
muốn sinh con trai cho em, Đỗ Mộng." Cô nhắm mắt lại.Hạ chí năm 38 Dân Quốc,
nhạc tàn người tan.