CHƯƠNG 11 : TẠI SAO LẠI CÓ THỂ NHƯ VẬYVề sau Lương Nặc vẫn nhặt số tiền ở dưới đất lên, cô với số tiền ấy không có thù hằn gì với nhau mà.
Cất cẩn thận và chỉnh lại quần áo túi xách, cô tiếp tục tìm Bắc Minh Dục, nhưng tìm đến cả hai vòng rồi mà vẫn không thấy có ai có thân hình, thần thái giống với anh ta, cô chỉ biết thở dài và nghĩ, anh ta có lẽ sớm đã rời khỏi đây rồi.
Cô thất vọng trở về, khi cô về tới nhà thì Lương phu nhân và Lương Bác Sinh đang ngồi ở sô pha phòng khách đợi cô.
Khi cô vừa bước chân vào nhà, Lương Bác Sinh chất vấn cô: “Nặc Nặc, cháu về rồi à? Mọi việc thế nào? Bắc Minh Dục sẽ không rút vốn chứ?”
Lương phu nhân cũng nhìn cô chờ đợi.
Lương Nặc lắc đầu: “Con vẫn chưa gặp anh ta.”
“Sao lại thế?” Lương Bác Sinh giở giọng trách móc: “Cháu đi lâu vậy mà lại chỉ có câu trả lời thế à? Không gặp được Bắc Minh Dục, thế Bắc Minh phu nhân bà ta nói thế nào? Đừng quên là cháu muốn cổ phần trong tay ta, vậy thì bắt buộc phải thuyết phục được nhà Bắc Minh đầu tư! ”
Lương Nặc chớp chớp mắt, không dám nói là đến cửa chính của nhà đó cô chưa bước qua: “Thiếu gia nhà Bắc Minh hôm nay không có nhà, mai con sẽ lại đi tìm anh ta.”
Lương phu nhân hùa theo Lương Bác Sinh, nói giọng uy hiếp: “Nặc Nặc, con nhớ đấy, 1 tỉ tiền thách cưới mẹ đã tiêu hết rồi, nếu mà con không thành công trở về nhà Bắc Minh thì không những Bắc Minh Dục không đầu tư vào tập đoàn mà còn phải trả anh ta 1 tỷ tiền thách cưới, hiểu không?”
Như vậy là hai tỉ....
Trời ạ, mẹ đốt tiền đấy à?
Lương Nặc cúi đầu xuống chẳng muốn nhìn thêm Lương phu nhân nữa: “Con biết rồi.”
*
Chưa tới 5 giờ sáng ngày hôm sau, Lương Nặc chuẩn bị sẵn tinh thần và khí chất, vội vàng ăn sáng rồi liền đi tới nhà Bắc Minh, chuẩn bị nhân lúc Bắc Minh Dục ra ngoài cô sẽ chặn trước xe anh ta để hỏi về việc rút vốn khỏi tập đoàn Bác Thụy.
Nhưng từ 7 giờ 30 tới 10 giờ, cánh cửa sắt vẫn đóng chặt, không có chiếc xe nào đi ra, cũng chẳng có chiếc xe nào tiến vào.
“Thiếu phu nhân.” Tên bảo vệ tối qua có vẻ lễ phép hơn với cô: “Phu nhân đã nói không cho phép cô vào trong, cô đứng đây đợi cũng không tác dụng gì đâu, phu nhân mà đã nói thì sẽ không thay đổi được đâu.”
Khuôn mặt nhỏ của Lương Nặc đỏ ửng lên, cô kiên quyết lắc đầu: “Không được, tôi nhất định phải gặp được thiếu gia và phu nhân.”
Tầm khoảng 12 giờ trưa, cuối cùng thù cũng có một chiếc xe màu đen hãng Spyker chầm chậm từ cuối đường cao tốc rẽ vào, Lương Nặc vui mừng, vội vã chạy ra giữa đường chặn chiếc xe đó lại.
Chú Trương giật mình giẫm phanh gấp, quay lại nói với Bắc Minh Dục đang ngồi ở ghế sau: “Thiếu gia, là thiếu phu nhân.”
Chiếc xe cách Lương Nặc chưa tới 1 mét thì dừng lại, Lương Nặc cười chạy đến bên cửa xe: “Chú Trương, chú biết thiếu gia đang ở đâu không?”
“Tìm tôi làm gì?”
Từ ghế ngồi phía sau vang lên tiêng nói lạnh lùng, Lương Nặc chớp mắt cố nhìn qua cửa xe để nhìn rõ khuôn mặt của Bắc Minh Dục nhưng khe hở nhỏ quá, cô không nhìn thấy gì cà, cô cũng bỏ luôn ý định đó mà tập trung vào vấn đề chính.“Thiếu gia, tại sao anh lại rút vốn khỏi tập đoàn Bác Thụy? Ban đầu anh nói chỉ cần tôi đồng ý cưới anh anh sẽ rót vốn đầu tư, bây giờ Bác Thụy đang trong tình trạng khó khăn như vậy, anh lại nói một đằng làm một nẻo, lẽ nào anh không sợ người khác sẽ nhạo báng anh lật lọng?”
Giọng anh ta qua tấm kính đen của cánh cửa xe: “Tôi bỏ ra hai tỷ lẽ nào chỉ để mua cái thứ rách nát vứt đi về làm vợ? Nực cười!” Tôi hủy hôn rồi, bây giờ tôi với cô không thân chẳng quen, dựa vào cái gì mà cô bắt tôi đầu tư vào Bác Thụy?”
Lương Nặc choáng váng trong vài giây, hình ảnh cô bị người đàn ông cưỡng hiếp trong mơ như lại hiện qua trước mặt cô qua lời nói của Bắc Minh Dục, mắt cô đột nhiên đỏ ngầu và ngấn lệ.
“Tất cả không phải do tôi tự nguyện, tại sao anh,... anh lại có thể làm như vậy?”“Tại sao tôi không thể làm như thế chứ?” Bắc Minh Dục không trả lời mà hỏi vặn lại cô rồi kéo cửa kính xe lên, nói với chú Trương: “Chúng ta đi!”