CHƯƠNG 272: HÔN MỘT CÁI
Anh đã thay một bộ vest đen phẳng lì, một đôi giày da cùng màu với bộ vest, đôi giày bóng lộn không một hạt bụi, còn cô – chạy cả ngày từ sáng tới tối, đầu óc bù xù, mặt cũng nhẻm đi vì bụi bám, nhìn vào thì đúng là hai con người ở hai thế giới khác nhau.
Vị hiệu trưởng dùng thái độ hết sức cung kính với Bắc Minh Dục, cô lập tức hiểu được vì sao giáo viên trực ban lại có thái độ “không tin tưởng” với cô như vậy.
“Hiệu trưởng, vị này là?” giáo viên trực ban tò mò hỏi.
“Vị này là Bắc Minh tiên sinh, là chủ doanh nghiệp nổi tiếng ở Hải Thành.” Vị hiệu trưởng nhiệt tình giới thiệu: “Đây là giáo viên trực ban của trường chúng tôi, chủ nhiệm Chu.”
Chủ nhiệm Chu khách khí bắt tay Bắc Minh Dục, trong ánh mắt Bắc Minh Dục thấy phiền phức vì hơi dườm dà nhưng vẫn giả vờ khách khí.
Mặt Lương Nặc dài ra.
“Chủ nhiện Chu, vị này là?”
“ồ, đây là Lương tiểu thư, chiều nay cô ấy tới nói rằng nhìn thấy trường chúng ta điều kiện giáo dục hơi lạc hậu,vì thế cô ấy đề nghị được quyên góp ủng hộ.”
“Trùng hợp vậy sao?” vị hiệu trưởng ngạc nhiên cười lớn: “Bắc Minh tiên sinh cũng đề nghị quyên góp cho trường chúng ta.”
“Vậy ạ?”
Chủ nhiệm Chu đột nhiên cười tươi, anh ta đang định tỏ lời khen ngợi thì liền nhìn thấy Bắc Minh Dục từ từ đi lại gần Lương Nặc, dưới ánh mắt hồ nghi của hai người, anh kéo Lương Nặc ngả vào lòng mình.
“Trùng hợp hơn nữa là tôi và vợ tôi cùng chọn trường của các vị để quyen góp.”
“Cái gì? Lương tiểu thư là thái thái của tiên sinh?” Chủ nhiệm Chu há hốc mồm, nhìn vào bộ dạng của Lương Nặc thì hoàn toàn không thể tin được, họ khác nhau một trời một vực.
Lương Nặc đứng đó, bị hiệu trưởng và chủ nhiệm Chu soi, cô lúng túng cười.
Bàn tay cô cũng không ngại ngùng mà đặt lên eo Bắc Minh Dục, cô miệng cười nhưng tay đang véo vào eo anh một cái.
Người gì không biết, rõ ràng quyết định là quyên góp rồi mà còn cố ý để cô mất công chạy long nhong cả ngày.
Bắc Minh Dục miệng cười nhưng người đang đau điếng, anh khẽ vuốt cà vạt nói: “Vợ tôi không thích phô trương quá!”
“Chúng tôi hiểu, chúng tôi hiểu!”
Nói qua về chuyện quyên góp, sau đó chủ nhiệm Chu liền đưa ra đề nghị mọi người cùng nhau đi ăn cơm: “Cũng không còn sớm nữa, Bắc Minh tiên sinh và thái thái chắc cũng đói rồi, chẳng bằng chúng ta đi ăn gì trước đã?”
Lương Nặc hơi tức giận, cô nói nghiêm túc: “Tôi không đói, chúng ta hãy nói thêm sâu hơn về chuyện quyên góp đã.”
Hiệu trưởng và chủ nhiệm Chu cười vui vẻ, gật đầu: “Vậy cũng được.”
Bắc Minh Dục quay ra nhìn cô: “Em không đói không có nghĩa là mọi người cũng không đói.” Lời vừa dứt anh lại quay ra nhìn vị hiệu trưởng và chủ nhiệm Chu.
Bọn họ nói thêm với Lương Nặc: “Lương tiểu thư, thực ra lát nữa chúng ta có thể vừa ăn cơm vừa nói chuyện công việc được mà!”
Lương Nặc thấy vậy cũng không nói gì thêm.
Bốn người cùng nhau đi về hướng nhà ăn mới xây, nói tới kinh phí của trường thì khá hạn hẹp, chủ yếu là do xây ký túc xá và nhà ăn mới cho học sinh.
Hiệu trưởng đi tới chào hỏi với người phụ trách nhà ăn và dặn họ làm vài món ngon ngon, tốc độ của họ làm rất nhau, sau hơn mười phút, đồ ăn đã bắt đầu được đưa lên.
Bốn người ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn nhỏ, trên bàn có khoảng 7, 8 món ăn.
Hiệu trưởng vẫn luôn nở nụ cười trên môi, nói rằng kinh phí trường hạn hẹp, cái gì có thể tiết kiện thì tiết kiệm, mong Bắc Minh Dục đừng chê cười, Bắc Minh Dục cũng gượng cười đáp lại.
Nhớ tới lúc mới vào anh đảo mắt nhìn qua cửa lấy đồ ăn thấy vấn đề vệ sinh có vẻ không đảm bảo mà không muốn ăn nữa.
Lương Nặc thì ngược lại, cô cảm thấy mùi vị không tới nỗi nào, món ăn cũng rất phong phú.
Một lúc sau, có tiếng chuông báo giờ tan học, có một vài học sinh đi ngang qua nhà ăn, nhìn vào bàn đồ ăn bày toàn những thức ăn ngon.
Lương Nặc nếm thử một món, ngẩng đầu lên, đúng lúc đó nhìn thấy một em nhỏ đang ngơ ngác nhìn bọn họ.
“Buổi tối học sinh đều không về nhà ạ?”
“Vùng núi không giống với thành phố, ngồi xe không thuận tiện, chỉ có thể đi bộ, nếu ngày nào cũng đến lớp rồi lại về nhà, ít nhất cũng phải mất ba bốn tiếng đồng hồ.” Hiệu trưởng thở dài, giải thích: “Nhà trường cũng đang cố gắng để xây đủ khu ký túc xá cho học sinh.”
Lương Nặc liếc nhìn Bắc Minh Dục sau đó quay ra nhìn em bé đang nhìn bọn họ, cô vẫy tay.
“Lại đây!”
Bé trai đang nuốt nước bọt, rất nhanh chạy tới bên cạnh Lương Nặc, ánh mắt vẫn không rời khỏi bàn đồ ăn, em bé khịt khịt mũi vì mùi vị thơm lừng của đồ ăn vẫn đang bay lên.
Em bé trai tầm khoảng mười tuổi nhưng người vừa gầy vừa thấp, chỉ bằng đứa trẻ bảy tám tuổi là cùng.
Bắc Minh Dục cảm thấy anh dù sao cũng không muốn ăn nên lập tức đưa bát đũa của mình cho em bé: “Muốn ăn gì tự chọn đi nhóc.”
“Thiếu gia...?” Lương Nặc kéo tay áo anh.
Bắc Minh Dục lạnh lùng nói: “Em được làm việc thiện anh thì không chắc?”
“.....Không phải thế!” Lương Nặc bĩu môi.
“Cháu có thể ăn không?” ánh mắt trong veo của bé trai sáng lên, em bé nhìn bọn họ dưới ánh đèn vàng lờ mờ không được sáng lắm nói.
Bắc Minh Dục gật đầu: “Đương nhiên.”
“Cháu cảm ơn.”
Đứa trẻ cầm đũa gắp lấy gắp để thịt vào bát mình, một cọng rau không đụng tới, sau khi chọn đầy một bát thịt em bé liền đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn hiệu trưởng, ôm chặt lấy bát thịt và chạy thẳng.
Bắc Minh Dục ngơ ngác không hiểu, hiệu trưởng cười rồi ngại ngùng giải thích: “Trong nhà ăn thịt bán tương đối đắt, chắc em đây sợ anh hối hận nên mới.....”
Mới cướp cả bát của Bắc Minh Dục mà chạy.
Hiệu trưởng không nói hết lời nhưng Bắc Minh Dục và Lương Nặc đã đều hiểu ra.
Môi trường giáo dục ở vùng núi quả thật là kém.
Trên bàn ăn, bọn họ thảo luận nhất trí về số tiền và hạng mục sẽ quyên góp.
Trong mắt Bắc Minh Dục thì đó là một khoản không nhằm nhò gì nhưng trong mắt vị hiệu trưởng thì đó là một khoản vô cùng lớn, ông ta kéo tay Bắc Minh Dục không ngớt lời cảm ơn.
“Bắc Minh tiên sinh, ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức một buổi lễ để cảm ơn anh, để tất cả các học sinh trong trường sẽ đều cảm ơn anh.”
“Không cần vậy đâu!”
“Cần, cần chứ! Anh quyên góp nhiều tiền như thế, nói gì thì cũng phải để học sinh và giáo viên toàn trường cảm ơn anh!”
Bắc Minh Dục không từ chối được cũng chẳng để ý tới lời ông ta nữa, sau bữa cơm khi anh cùng với Lương Nặc rời khỏi, hiệu trưởng còn nhắc anh rằng ngày mai nhớ phải tới.
Lương Nặc đột nhiên chỉ tay vào tòa nhà ký túc cách đó không xa nói: “Thiếu gia, hay là đêm nay chúng ta ở lại đây một đêm đi.”
Vị hiệu trưởng mắt sáng lên: “Đúng vậy, điều kiện ở ký túc cũng không tới nỗi quá tệ đâu, hai người cũng không cần chạy đi chạy lại, dù sao ngày mai lại tới nữa mà....”
Khi Lương Nặc và Bắc Minh Dục được đưa tới ký túc với “điều kiện cũng không tới nỗi tệ quá” thì mặt anh tối sầm lại.
Trong phòng được bày biện với những đồ dùng cần thiết nhất và vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường đơn bằng gỗ dài khoảng hai mét, rộng cũng chắc không vượt quá một mét hai, còn có một chiếc bàn học và một chiếc ghế đều bằng gỗ.
Nền nhà là nền xi măng xù xì, thậm chí còn chưa được lát đá hay láng si măng,
Lương Nặc thấy trong lòng càng chua xót hơn.
Cảm giác như có côn trùng đang vo ve bên tai, Bắc Minh Dục kéo tay Lương Nặc nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta quay về đi, bảo thư ký Tôn đến đón chúng ta.”
“Không được.” Lương Nặc lắc đầu, nhìn anh: “Chúng ta đã đồng ý với hiệu trưởng rồi, hơn nữa, em cũng muốn ở đây để hiểu thêm về cuộc sống của bọn trẻ.”
“Có gì mà xem với hiểu chứ? Chẳng phải là một đám nhóc bùn đất đầy người à?”
“Thế em cũng muốn xem xem!” Lương Nặc ôm lấy eo Bắc Minh Dục khẽ lắc lư năn nỉ, cô cũng nịu, Bắc Minh Dục nâng cằm cô lên, chỉ tay vào mặt mình.
“Hôn một cái!”
Lương Nặc ngại ngùng đẩy anh ra: “Còn có người kia kìa!”
Giáo viên phụ trách đời sống lập tức quay mặt đi ra ngoài, trong phòng chỉ có hai người, Bắc Minh Dục nhướn mày, kéo cô lôi vào lòng mình.
Lương Nặc rủ mắt xuống, chân hơi kiễng lên, đặt đôi môi mình lên đôi môi ấm áp của anh....