CHƯƠNG 484: TIỂU BẮC CON ĐANG LÀM CÁI GÌ ĐẤY
“Vậy Cô đã chọn được tên gì rồi ạ?”
Lương Nặc cầm quyển từ điển xem tỉ mỉ, quyển từ điển chắc là cũng mới thôi nhưng vì bị lật đi lật lại nhiều quá mà bây giờ nhăn hết các mép trang lại, còn có nhiều trang bị gấp lại, hẳn là Bắc Minh phu nhân đã rất kì công xem và lựa chọn.
Lão phu nhân nheo mày: “Là thế này, lúc trước sau khi cháu gái được sinh ra ta đã mời một thầy bói nổi tiếng của Hải Thành bói một quẻ, quẻ bói nói rằng con bé ngũ hành thiếu nước thiếu kim, vì vậy tên nhất định phải có yếu tố nước và kim.”
Lương Nặc vừa nghe thấy bói toán là thấy đau đầu: “Cô, cái chuyện bói toán ở Hải Thành cũng chỉ thịnh hành mấy năm gần đây thôi, những ông thầy bói đó không đáng tin đâu ạ!”
“Không phải, ta đã tìm những mấy người liền, ta đưa ra ảnh, giờ sinh tháng đẻ, rồi bát tự cho bọn họ xem, bọn họ đều nói là thiếu thủy thiếu kim.”
Lương Nặc gãi đầu, cho một tay vào túi quần để nghĩ cách cứu binh, lúc này Khả Khả từ trên tầng chạy xuống, dường như vừa là chuyện gì vui thì phát, khóe mắt cô bé đều ánh lên nụ cười.
“Bà Bắc!” Khả Khả chạy tới bên cạnh lão phu nhân, cười cười ôm lấy chân bà ta: “Bà có nhớ Khả Khả không? Khả Khả nhớ bà chết đi được!”
Lão phu nhân cũng đỡ lấy Khả Khả bế cô bé lên, cũng phải cố lắm, rồi véo véo mũi Khả Khả: “Nhớ, Khả Khả là báu vật của cả nhà, sao lại không nhớ chứ? con đi cùng Lý thiếu gia hay Kỷ Sênh tới đây vậy? bọn họ đâu?”
Nghe thấy vậy Khả Khả nhanh chóng cúi mắt xuống, nói lí nhí: “Bọn họ...bọn họ không cần Khả Khả nữa rồi.”
“Nói linh tinh cái gì thế hả?”
“Thật đấy ạ! Mẹ con là một con hổ mẹ, ba con thì sợ mẹ con một phép, mẹ con chê con nghịch ngợm sau đó liền đưa con cho người khác, ba con có dám phản kháng đâu! Hu hu hu.... Khả Khả bây giờ không có nhà mà về rồi, bà ơi, Khả Khả đáng thương lắm, Khả Khả sẽ bị người xấu bắt đi để bán nội tạng, vừa tỉnh lại sẽ phát hiện mình chỉ có đầu, cơ thể không còn nữa....”
Tiểu Bắc luôn im lặng, hơn nữa trong bốn năm Tiểu Bắc mất tích, lúc nào Khả Khả cũng ở bên cạnh lão phu nhân cho đỡ buồn, từ tận đáy lòng lão phu nhân rất thích Khả Khả, tuy là cô bé có nghịch ngợm nhưng đứa trẻ nào chẳng vậy, không nghịch ngợm lại không bình thường.
Bà ta vỗ nhẹ vào lưng Khả Khả dỗ dành, mặt làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Ta xem ai dám làm như thế nào? Khả Khả ngoan, bọn họ mà che con nghịch ngợm nhưng bà không chê, về ở ở căn biệt thự đó cùng bà, con thấy thế nào?”
Trong đầu Khả Khả hiện lên hình ảnh của nàng Bạch Tuyết và mụ phù thủy, cô bé sợ hãi lắc đầu, hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ của lão phu nhân: “Thế nhưng Khả Khả muốn nhìn thấy anh Tiểu Tiểu Bắc cơ!”
“A....!!”
Khả Khả vừa nói dứt lời, từ trên tầng truyền xuống một tiếng hét phẫn nộ, Lương Nặc và Bắc Minh Dục bốn mắt nhìn nhau, đồng thanh gọi: “Tiểu Bắc!”
Lương Nặc đỡ lấy váy chạy lên tầng, đẩy cửa phòng Tiểu Bắc ra chạy khắp nơi tìm, cô tìm thấy cậu bé ở trong một góc phòng tắm, cậu đang đứng trước gương, cầm con dao cạo dâu của Bắc Minh Dục để cạo đầu mình.
ở bên cạnh tai một đoạn tóc dài đã bị cạo đi.
“Tiểu... Tiểu Bắc , con đang làm gì đấy?”
Giọng nói cô run lên, cảm thấy như không thể tin vào mắt mình.
Tiểu Bắc quay đầu ra, đặt con dao cạo râu trên tay xuống, ánh mắt cậu nhìn vào Lương Nặc: “Mẹ!”
“Con....con lấy dao cạo râu của ba từ đâu ra thế hả?”
Mà lại còn là loại lưỡi sắc đó chứ!
Loại này đã lâu lắm rồi Bắc Minh Dục không dùng nữa, bây giờ anh thường dùng loại bằng điện tự động kia.
Lão phu nhân bế Khả Khả đi lên, giật mình sợ hãi, vú Hà cũng không kìm được sự ngạc nhiên: “Trời ơi, tiểu thiếu gia, sao cậu lại cạo đầu thành ra thế này? Vốn dĩ đáng yêu thế cơ mà....”
Lý Khả Khả co rúm người trong lòng lão phu nhân, bịt mắt lại rồi chỉ he hé ti hí nhìn Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc không nói gì, đi ra khỏi phòng tắm, mở cửa tủ ra lấy một chiếc mũ lưỡi chai màu đen đội lên đầu, che đi chỗ đầu vừa bị cạo trọc, liếc mắt nhìn Lý Khả Khả vẻ không vui, ánh mắt đó rất lạnh lùng.
Lương Nặc nhìn là đoán ra rồi, cũng không trách Tiểu Bắc mà chỉ an ủi Tiểu Bắc: “Trẻ nhỏ tóc sẽ dài ra nhanh thôi, chẳng bao lâu sẽ lại dài ra như trước.”
Lý Khả Khả lắm bao bắp bắp: “Đúng vậy, Tiểu Tiểu Bắc, qua hai ngày tóc anh lại dài ra thôi, ở trường, các bạn mẫu giáo sẽ lại khen tóc anh vừa đen lại vừa ngầu, đúng là một cậu bé đẹp trai!”
Tiểu Bắc kéo kéo tay áo Lương Nặc, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Mẹ, hôm nay ở trường con nghe thấy cô giáo kể một câu chuyện đồng thoại.”
“Như thế nào?” Lương Nặc tò mò hỏi.
“Là chuyện cô bé bán diêm.”
...........
Sau bữa tối, Bắc Minh Dục về rồi, em bé cũng đã tỉnh.
Lão phu nhân vừa chơi đùa với em bé, miệng vừa lẩm bẩm: “Cháu ngoan của ta, cháu tích cái tên nào hả? Cẩm Linh, Cẩm Khê, Minh Tịch.....”
Bắc Minh Dục nhay nhay mũi, khẽ thở dài.
Anh vốn dĩ cứ thưởng lão phu nhân muốn đặt một cái tên thật nghiêm túc, ai dè kết quả lại vẫn là cái trò xem bói rồi mới đặt tên.
“Cô à, cô có thể thôi cái kiểu mê tín phong kiến đó đi được không ạ?”
“Thế mà gọi là mê tín à?”
Khả Khả nghển cổ lên suy nghĩ vài giây, rồi bàn tay nhỏ bé của cô bé lại vuốt vuốt má của em bé, nói: “Bà ơi. Bà xem này, em bé mắt vừa to vừa tròn đẹp thế này, tại sau không gọi em ấy là Đồng Đồng ạ?xô giáo con nói, mắt sáng chính là đồng, quá đơn giản ạ.”
Lương Nặc liếc nhìn em bé tay chân đang ngọ ngoạy, gật đầu nói: “Bắc Minh Đồng, nghe cũng hay mà, vừa nghe đã biết là tên con gái.”
Lão phu nhân thì ngàn lần không đồng ý: “Không được, không được! Nhất định phải có kim có thủy trong đó.”
Bắc Minh Dục cũng không muốn tranh luận thêm với lão phu nhân, anh nói luôn: “Tên đi học sẽ gọi là Bắc Minh Đồng, tên ở nhà thì cô muốn gọi là gì thì gọi, kể cả kết hợp kim thủy mộc hỏa thổ cũng không sao.”
Lão phu nhân phản kháng lại không có kết quả, vú Hà lại nhắc: “Phu nhân, thực ra trước đây nếu không phải vì cái tên lừa đảo Lý đạo trưởng kia thì sau đó căn bản không xảy ra nhiều chuyện như thế, bây giờ thiếu gia và thiếu phu nhân cứ nhắc tới bói toán là lại phản cảm, sau này tốt nhất chúng ta đừng nói tới nữa.”
“Vậy thì tên của cháu gái ta gọi là Bắc Minh Đồng à?”
“Đồng Đồng tiểu thư, gọi cũng thuận miệng đấy chứ ạ.”
“Nó là đứa thứ hai, lại gọi là Đồng Đồng, nghe cứ như cái thùng ấy.” lão phu nhân nói vẻ không hài lòng: “Vừa nghe đã thấy rất ngốc, ngộ nhỡ sau này nó học càng ngày càng dốt thì làm thế nào? Cháu gái của ta, haiz....”
.............
Việc đặt tên không theo ý của lão phu nhân làm lão phu nhân giận, trong cơn tức giận bà ta hoàn toàn lạnh nhạt với em bé, đem mọi sự quan tâm chú ý dồn hết vào cô bé đáng yêu hoạt bát là Khả Khả.
Đặc biệt bây giờ Khả Khả lại ở Bắc Minh gia dài dài.
Tuy là không muốn về căn biệt thự nhưng Khả Khả đã làm cho lão phu nhân lúc nào cũng rất vui vẻ, chẳng gì so sánh được.
Lão phu nhân vui vẻ, bà đã gọi mấy cuộc điện thoại, nói rằng sáng ngày mai sẽ cho Khả Khả một sự bất ngờ, Khả Khả nhìn lão phu nhân vẻ mong chờ: “Bà muốn mua đồ ăn cho Khả Khả à? Khả Khả muốn ăn thịt vịt nướng, hoa quả ép khô...”
“Không phải những thứ đó.” Bắc Minh phu nhân cười cười cúp điện thoại, xoa xoa đầu Khả Khả: “Ngày mai khi con vừa ngủ dậy là sẽ biết liền.”
“Ồ ồ, vâng ạ!”
Hai hàng lông mi dài và cong vút của Khả Khả chớp lên chớp xuống, giống như hai chiếc bàn chải nhỏ vậy.