CHƯƠNG 492: HỒI XUÂN
Khả Khả tức giận chạy về nhà, tuyên bố sau này sẽ không chơi cùng Tiểu Bắc nữa.
Kỷ Sênh cũng chỉ biết thở dài bất lực.
Lý Tranh Diễn cũng tức giận nhìn chằm chằm Tiểu Bắc: “Sau này tôi sẽ tìm cho con gái mình một người đàn ông hơn gấp mười lần thế này!”
Lương Nặc chỉ biết gãi đầu không nói được gì.
Sau khi tất cả mọi người đều đi rồi, cô quỳ xuống bên cạnh Tiểu Bắc, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cậu bé: “Tiểu Bắc, Khả Khả bị con chọc tức tới phát khóc rồi.”
“Em ấy lúc nào cũng chỉ biết khóc.”
“Hôn ước của hai đứa....”
“Mẹ!” Tiểu Bắc đột nhiên cầm lấy tay cô, nói vẻ kiên định, nghiêm túc: “Bọn con đều còn nhỏ, điều cần nhất bây giờ là an định, còn nhỏ tuổi thì không nên yêu sớm mà phải lo học hành.”
Lương Nặc cạn lời: “.......”
Kể từ ngày hôm đó trở đi, Khả Khả không còn tới Bắc Minh gia thêm một lần nào nữa.
Ngay đến cả trường mẫu giáo, Khả Khả cũng đã chuyển tới một trường mẫu giáo theo kiểu quý tộc, đoạn tuyệt mọi liên hệ với Tiểu Bắc, Lương Nặc cũng hỏi Bắc Minh Dục: “Liệu do việc của Tiểu Bắc và Khả Khả mà sẽ ảnh hưởng tới quan hệ của anh và Lý thiếu gia không?”
“Vậy em cảm thấy em và Kỷ Sênh sẽ bị ảnh hưởng à?” Bắc Minh Dục nói thản nhiên một câu.
Lương Nặc gật đầu: “Nói không bị ảnh hưởng thì là nói dối.”
“Đúng rồi đấy!” Bắc Minh Dục vuốt vuốt mái tóc cô: “Không sao, hai đứa nó vẫn còn là trẻ con, Tiểu Bắc nó không thích Tiểu Bắc lại nói thẳng ra như thế, đương nhiên trong lòng hai người họ cũng có chút không thoải mái, đợi qua một thời gian nữa chúng ta chủ động nói chuyện với bên đó là được thôi mà!”
Lương Nặc ngạc nhiên: “Từ khi nào anh lại trở nên....”
“Trở nên làm sao?”
“Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ chịu nhường bước tỏ ra mình là kẻ yếu cơ mà.”
“Chúng ta chủ động làm lành với hai người đó không có nghĩa là chúng ta tỏ ra chúng ta yếu thế!”
Lương Nặc:“....”
..............
Một năm sau, Tiểu Bắc được cho đi Mỹ.
Những đứa trẻ có IQ cao trong quá trình học tập sẽ có sự khác biệt nhất định với những đứa trẻ thông thường, nếu để chúng học tập cùng một môi trường sẽ không tận dụng và phát huy hết khả năng của trẻ, vì vậy Bắc Minh Dục lập tức cho Tiểu Bắc đi Mỹ học, nhưng Tiểu Bắc vừa đi, Khả Khả - cô bé nói cả đời sẽ không bao giờ tới Bắc Minh gia liền chạy tới.
“Tiểu Tiểu Bắc sao lại phải đi Mỹ? Anh ấy đúng là cái đồ quỷ đáng ghét....nói với con một câu xin lỗi là người ta có thể tha thứ cho anh ấy mà....”
“Anh Tiểu Tiểu Bắc phải ra nước ngoài học tập, học xong sẽ lại về nước!” Lương Nặc ngẩng đầu nhìn theo chiếc máy bay chở Tiểu Bắc cứ bay xa dần cô, xa dần Hải Thành, ánh mắt thoáng chút buồn: “Cũng có thể đợi khi Tiểu Bắc trở về Hải Thành đã trở nên khác hoàn toàn.”
Khả Khả khóc òa lên hỏi: “Vậy khi nào thì anh ấy trở về ạ?”
“Sẽ rất lâu rất lâu.”
Trong lòng Lương Nặc cũng rất buông, Tiểu Bắc sau khi được sinh ra đã ít thời gian ở bên ba mẹ rồi, nhưng ra nước ngoài học tập đó là do cậu bé tự nguyện, Bắc Minh Dục cũng từng khuyên Tiểu Bắc không phải đi xa thế làm gì, nhưng ý chí của cậu kiên định, đã quyết định việc gì thì rất ít khi thay đổi.
Kể cả có thương con nhưng Lương Nặc cũng không ngăn lại được.
Năm năm sau, Khả Khả kết thúc chương trình học tiểu học và bắt đầu lên học cấp hai.
Từ chỗ Lương Nặc, Khả Khả có được số điện thoại của Tiểu Bắc, nhưng khi cô bé gọi đi thì đều không có ai bắt máy, những ngày lễ tết Khả Khả cũng viết thư cho Tiểu Bắc, thỉnh thoảng sinh nhật cậu cô còn gửi quà sáng, cho dù Tiểu Bắc chưa bao giờ trả lời lại cô bé nhưng Khả Khả dần dần cũng quen với sự lạnh lùng của cậu.
Câu nói sẽ không bao giờ tới tìm cậu dường như trở thành câu nói đùa.
Lại năm năm nữa trôi qua, Khả Khả lúc này đã là một cô học sinh lớp 12, giáo viên ngày nào cũng bên tai bọn họ nhắc nhở, thậm chí là dọa nạt rằng phải chăm chỉ học hành.
Một Lý Khả Khả mười sáu tuổi của bây giờ không còn là cô bé láu táu, nghịch ngợm như năm xưa nữa.
Bây giờ đã là một cô thiếu nữ xinh đẹp, cô thừa hưởng hết những ưu điểm của cả Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh, đương nhiên, nhược điểm cũng không ít.
“Ngày mai sẽ tiến hành họp phụ huynh.”
Trong phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm với nét mặt tức giận nhìn Lý Khả Khả và Hứa Mộc Mộc: “Không biết hai em dùng cách gì, ngày mai nhất định phải mời được phụ huynh hai em đến! Đúng là không coi trời đất là gì....”
Hứa Mộc Mộc là bạn chiến hữu từ nhỏ tới lớn của Khả Khả.
Khả Khả ôm lấy chiếc ba lô, một tay giơ lên: “Báo cáo cô giáo!”
“Nói!”
Khả Khả đứng thẳng lưng nói vẻ nghiêm túc: “Em không có phụ huynh ạ!”
“Ăn nói linh tinh.” Sắc mặt cô giáo chủ nhiệm tái đi: “Lý tiên sinh tháng trước vừa nói chuyện điện thoại với hiệu trưởng xong, nói rõ là phải quan tâm đặc biệt với em! Lý Khả Khả, em đừng có tưởng em có người chống lưng phía sau mà tôi không thể làm gì em nhé! Em đánh cho Tống Tử Văn phải vào nhập viện thì có còn lý gì không hả? Nếu không phải vì Lý tiên sinh năm nào cũng quyên góp cho cái trường này thì không biết em đã bị đuổi ra khỏi trường bao nhiêu lần rồi?!”
Lý Khả Khả nghiên đầu gãi gãi tai.
Đúng, những lời này nghe nhiều tới nỗi tai cô không muốn nghe nữa rồi.
Mộc Mộc nhìn giáo viên chủ nhiệm càng lúc càng tức giận, cũng rụt rè giơ tay lên: “Báo cáo cô giáo, em cũng có chuyện muốn nói.”
“Không phải là em cũng không có phụ huynh chứ?”
“Đương nhiên không phải ạ!” Mộc Mộc hơi cúi mặt xuống nói: “Nhưng ba mẹ em đều đi công tác ở Mỹ rồi, tuần sau mới về.... cô cứ yên tâm, chúng em đều biết kì thì đại học là vô cùng quan trọng, chúng em nhất định sẽ thay đổi và nỗ lực học tập, ngày ngày nỗ lực để có thể đi đỗ vào trường đại học tốt nhất.....”
Rầm!
Mộc Mộc và Khả Khả đều bị giáo viên chủ nhiệm đẩy ra khỏi phòng làm việc, hai cô gái bốn mắt nhìn nhau. Rồi lại đủng đỉnh đeo ba lô vào và rời khỏi trường học.
Tại sân bay.
Người đi lại nườm nượp, người làm của Bắc Minh gia sớm đã đứng đợi ở cửa ra.
“Đại thiếu gia! ở đây....”
Lọt vào tầm mắt là một cậu thanh niên mặc chiếc áo sơ mi màu trắng từ từ đi ra, người làm vội vàng giơ tay lên vẫy, một nơi không xa, một cậu thanh niên với mái tóc đen cắt chải gọn gàng, khoác trên người bộ vest màu đen, sải bước đi những bước dài lịch lãm, đôi lông mày hơi nheo lại.
Bắc Minh Huân, bây giờ không còn là cậu bé Tiểu Bắc nhút nhát ngày xưa nữa, chớp mắt đã trở thành một đại thiếu gia.
“Ừm!” cậu đi tới và chỉ nói một câu ngắn gọn, lạnh lùng, mắt khẽ đánh về phía sau ra hiệu: “Hành lý ở số 23.”
“Vâng!”
Người làm đi nhận hành lý, Bắc Minh Huân đứng ở sân bay, từ từ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh hết một lượt.
Sân bay vẫn giống với cái ngày mà cậu đi.
..............
Khả Khả về đến nhà, dường như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Cô vứt chiếc ba lô cho người làm, chạy nhanh vào bếp, tiện tay với lấy một chiếc chân gà vừa ăn vừa nói: “Mẹ, con về rồi!”
Kỷ Sênh từ trong phòng đi ra, thời gian dường như không để lại chút dấu vết gì trên khuôn mặt cô, ngược lại nhìn cô càng đằm thắm mặn mà hơn mà thôi.
Trên tay Kỷ Sênh cầm hai chiếc váy màu hồng: “Mẹ nuôi con bảo lát nữa qua đó ăn cơm, con muốn mặc chiếc váy nào?”
“Mẹ nuôi hồi xuân ạ?”
Kỷ Sênh chép miệng lườm con gái: “Con có dám nói câu đó trước mặt cha mẹ nuôi của con lần nữa không hả?”
“Ha ha, hôm nay thời tiết hình như rất đẹp thì phải?” Khả Khả cười híp mắt lại nói: “Hai em con vẫn chưa về ạ, đợi hai đứa nó thêm một lúc, còn nữa, mẹ à, con dù gì cũng là thiếu nữ người đẹp không có đối thủ, mẹ chọn hai bộ đó đều out.”
“Biến! Mẹ mày không phải không biết thế nào là thời trang đâu nhé!” Kỷ Sênh đem hai bộ váy màu hồng vứt vào phòng, suy nghĩ một lát, lại nói thêm một câu: “Hai em con hôm nay lớp tổ chức liên hoan với các bạn nên không đi, còn nữa, Tiểu Bắc đã về rồi, con xem con có phải chú ý tới hình thức bên ngoài một chút không, sửa lại ngay cái kiểu đầu khác người đó đi.”
Khả Khả đang gặm chân gà đột nhiên dừng lại mọi động tác.
“Mẹ...mẹ nói cái gì? Ai về rồi cơ?”