Sau vụ mất tích thứ hai, nhóm thám hiểm đứng trước trung tâm hang động – nơi nguồn năng lượng mạnh nhất của Aethra tập trung. Không gian xung quanh biến dạng, ánh sáng nhấp nháy dữ dội theo nhịp sóng điện não và năng lượng của sinh vật. Tất cả đều cảm nhận được sự sống và trí tuệ tràn ngập trong môi trường này.
Elara Minh hít một hơi dài, tay chạm vào bức tường phát sáng. “Đây là trung tâm. Nơi mà mọi ký hiệu trên hang động và mọi nhịp rung động trước đây đều dẫn tới. Nếu chúng ta muốn hiểu Aethra và sinh vật, chúng ta phải giải mã ngôn ngữ năng lượng ở đây.”
Lyra Chen nhìn quanh, thiết bị ghi năng lượng liên tục phát ra tín hiệu bip: “Các cảm biến ghi nhận một chuỗi nhấp nháy phức tạp. Đây không chỉ là rung động… mà là thông tin. Một dạng ngôn ngữ phi ngôn từ, dựa trên nhịp năng lượng.”
Kiran Tso nhíu mày, tay đặt trên thiết bị: “Những nhịp điệu này giống như các ký hiệu trên tường. Nếu chúng ta kết hợp nhịp đồng bộ với tín hiệu đó… có thể giải mã một phần.”
Noah Vance, vẫn run run sau trải nghiệm gần như bị hòa nhập vào năng lượng trung tâm, thì thầm: “Tôi cảm nhận được ký ức… không phải của chúng ta, mà là của nền văn minh cũ. Những sinh vật này đã từng sống hòa hợp với hành tinh, dùng năng lượng để ghi chép, giao tiếp và truyền lại kiến thức.”
Ravi Anand nhìn ánh sáng trung tâm, giọng nghiêm: “Nếu điều này đúng… Aethra không chỉ là hành tinh sống, mà còn là thư viện năng lượng, nơi mọi ký ức và kiến thức của nền văn minh cũ vẫn còn lưu giữ.”
Elara hít sâu, mắt nhìn dọc trung tâm: “Chúng ta phải học cách đồng bộ nhịp tim, sóng điện não và tín hiệu năng lượng với trung tâm. Nếu thành công… chúng ta sẽ đọc được phần nào ngôn ngữ năng lượng này.”
Cả nhóm bắt đầu đồng bộ, nhịp điệu từ trung tâm, sinh vật, và từng thành viên hòa vào nhau. Ánh sáng nhấp nháy theo một chuỗi phức tạp, dần dần hiện ra các hình dạng, vòng tròn, xoáy, và các ký hiệu giống như bản đồ thông tin.
Lyra cẩn thận ghi chép: “Các mẫu lặp lại… chúng có cấu trúc ngữ pháp riêng. Nhịp nhanh, nhịp chậm, chấm và khoảng trống… giống như câu chữ nhưng bằng năng lượng.”
Kiran thì thầm: “Nếu hiểu được, chúng ta sẽ biết lịch sử của nền văn minh này, cách họ giao tiếp với sinh vật, và cách họ hòa hợp với hành tinh.”
Noah nhíu mày, đôi mắt sáng rực: “Tôi cảm nhận một thông điệp: ‘Chúng ta sống hòa hợp với năng lượng, bảo vệ Aethra, và truyền lại kiến thức cho những ai đủ hòa hợp.’”
Ravi thở dài: “Họ không chỉ ghi chép dữ liệu khoa học… mà còn ghi lại cả cảm xúc, trí tuệ, và ký ức tập thể. Chúng ta đang đứng trước một kho báu phi thường.”
Elara gật đầu: “Nhưng đây cũng là thử thách. Nếu không đồng bộ hoàn toàn, chúng ta sẽ không hiểu gì, hoặc bị nhấn chìm bởi luồng năng lượng.”
Cả nhóm tập trung, nhịp tim hòa nhịp với nhau và nhịp năng lượng từ trung tâm. Từng rung động, từng nhấp nháy ánh sáng dần dần tạo ra một hình ảnh rõ ràng hơn: một bản đồ năng lượng, hiển thị các khu vực quan trọng, những sinh vật đang sinh sống, và dấu tích của nền văn minh cũ.
Lyra thì thầm: “Chúng ta… đang giải mã. Một phần kiến thức đã được mở ra.”
Kiran nhìn Elara: “Điều này cũng có nghĩa chúng ta có thể hiểu sinh vật và Aethra hơn. Nếu học cách giao tiếp đúng, chúng ta có thể di chuyển an toàn và thậm chí tương tác với những phần còn ẩn sâu.”
Noah mỉm cười yếu ớt: “Tôi cảm nhận được cả quá khứ lẫn hiện tại. Nếu chúng ta tiếp tục… có thể học cách sống hòa hợp với năng lượng, như nền văn minh cũ từng làm.”
Elara hít sâu, đặt tay lên trung tâm năng lượng, giọng nghiêm: “Chúng ta đã mở ra cánh cửa đầu tiên. Nhưng còn nhiều bí ẩn phía trước. Nếu hiểu được ngôn ngữ năng lượng, chúng ta sẽ biết cách sống, hiểu sinh vật, và khám phá những bí mật lớn nhất của Aethra.”
Ánh sáng nhấp nháy dần ổn định, nhịp điệu hòa hợp, như một lời nhắc nhở: Hòa hợp, đồng bộ, và tôn trọng – đó là chìa khóa để giải mã và sống sót trên Aethra.