"Cực kỳ đẹp"
Một tay Ân Dao còn đang nắm vali, nụ hôn này cô hoàn toàn không lường trước. Bởi vì chênh lệch chiều cao nên cô đoán có lẽ Tiêu Việt hôn không thoải mái, nên ngay sau đó hơi ngẩng đầu lên phối hợp. So với tối hôm qua, hôm nay anh dịu dàng rất nhiều, chầm chậm ʍúŧ khóe miệng cô rồi đến đôi môi. Chỉ khi chạm tới đầu lưỡi, anh mới có chút mạnh bạo. Tay anh đỡ gáy cô, nhẹ nhàng đặt lưng cô tựa vào vách tường. Anh thở dồn dập dừng bên sườn mặt cô vài giây, rồi không cho cô chút thời gian nào lại lần nữa sáp lại.
Ân Dao cảm giác lúc này anh đưa tay qua chuẩn xác bắt được cánh tay cầm tay vali của cô, sau đó mò mẫm giữ chặt cổ tay. Điều này dường như sắp trở thành thói quen của anh lúc hôn nhau, anh thích kéo tay cô, lại còn không cho cô động đậy.
May là tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt chuyện này, bằng không thì Ân Dao chẳng biết rốt cuộc anh muốn hôn mấy lần. Hai người thở hổn hển, khuôn mặt ửng hồng, liếc mắt nhìn nhau. Sau đó Ân Dao nhìn về phía cửa, chắc là Tiểu Sơn tới, cô nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Việt.
Anh thả tay cô, đi tới mở cửa.
Đối với cảnh thân mật vừa nãy trong phòng, Tiểu Sơn nào có hay biết gì, chỉ thấy Ân Dao đứng ở bên tường, vali đặt kế bên. Cậu ta liền hỏi Tiêu Việt: "Cô Ân thu dọn xong rồi à? Sân bay Tiêu Sơn xa lắm, phải đi sớm một chút thôi."
Ân Dao kéo vali đi tới: "Ừm, bây giờ có thể đi rồi."
"Dạ." Tiểu Sơn nhanh nhẹn nhận lấy hành lý của cô, rồi nói với Tiêu Việt: "Vậy anh chuẩn bị nhanh nhanh rồi tới trường quay trước đi, em đảm bảo sẽ đưa cô Ân đến nơi."
Tiêu Việt gật đầu, nhìn Ân Dao: "Trên đường nhớ cẩn thận."
"Ừm."
Tiểu Sơn xách vali ra ngoài, Ân Dao đưa tay kéo Tiêu Việt, nói với anh: "Gặp nhau ở Bắc Kinh."
Lúc Ân Dao ngồi trên xe mới nhận ra thời tiết đã khá hơn. Trời đang nhiều mây, có vẻ mặt trời sắp ló dạng. Xe lái đi chưa bao lâu, quả nhiên trời đã trong xanh.
Từ 10 giờ tối đêm qua đến giờ, cô ở nơi này không được 12 tiếng đồng hồ, trải qua mưa đêm kéo dài, bây giờ có thể đón nắng thật tốt.
Trong xe rất ấm áp, Ân Dao dựa vào ghế, thầm đoán hiện giờ Tiêu Việt đã tới trường quay.
Đúng lúc này cô chợt nhớ tới một việc, cô nhìn người đang lái xe trước mặt: "Tiểu Sơn "
"Dạ, cô Ân, làm sao thế? "
Ân Dao cũng không chần chờ, nói "Sáng sớm nay cậu và Tiêu Việt nói chuyện, mặc dù không phải tôi cố ý, nhưng cũng nghe được vài câu. Bộ phim trước anh ấy quay bị làm sao vậy?"
Tiểu Sơn ngẩn người, kịp phản ứng: "Hả, cô nói bộ đó sao?" Nhắc tới cái này, trong lòng cậu ta cũng hơi tức giận, kể với Ân Dao: "Thì tự nhiên nhận được thông báo sẽ tìm người khác diễn vai đó. Tức là bộ phim đó ngoại trừ cát-sê, nói trắng ra chính là làm không công. Thật ra cũng không lạ gì, ai bảo người ta tai to mặt lớn nên tùy tiện như vậy. Mặc dù diễn xuất nát thôi rồi nhưng phía đầu tư vẫn bằng lòng chi ra một khoản lớn để giữ chân. Đây cũng đâu phải lần đầu."
Ân Dao: "Trước đây cũng vậy hả? "
"Đúng rồi" Tiểu Sơn thở dài: "Lúc trước hay gặp tình trạng như là định vai xong xuôi rồi thì bị đổi, hoặc là trước ngày bấm máy tự nhiên lại thay người. Nhưng chuyện quá quắt như hôm nay đúng là hiếm có. Tuy anh Tiêu Việt sớm quen rồi, cũng không để tâm, nhưng mà lần này đúng là bắt chẹt người ta quá chừng. Cô không biết đấy chứ lúc quay bộ phim đó cực khổ lắm, cũng không có người thế thân, cái gì cũng phải tự quay. Mặt còn bị thương, thiếu chút nữa là để lại sẹo rồi. Cô nói xem, ngoại hình anh ấy như vậy, để lại sẹo thì coi như hủy luôn khuôn mặt. Oan ức quá mà."
Ân Dao nhớ lại lần Tiêu Việt tới Ngân Thái đón cô, trên mặt đúng là có vết thương.
Cô không nói gì.
Tiểu Sơn cũng ý thức được bản thân nói chuyện không vui làm hỏng bầu không khí, khiến tâm trạng người ta tệ đi. Cậu ta bèn đổi giọng thoải mái: "Được rồi được rồi, cũng không có gì. Bộ phim anh ấy đang quay rất tốt, nói không chừng sẽ hot đó. Cô Ân cô xem tạo hình của anh ấy trong phim này chưa, đẹp trai lắm."
"Thật không?" Ân Dao nói: "Tôi còn chưa thấy đó."
"Đến tối bảo anh ấy gửi cho cô xem đi."
Ân Dao "Ừ" rồi không nói thêm nữa, cúi đầu dùng điện thoại tìm bộ phim bọn họ vừa nói. Tra được tin tức sản phẩm mới của "Điện ảnh Trường Lăng".
Cô chụp màn hình rồi gửi cho Cận Thiệu, hỏi: Đây có phải công ty của cậu út nhà cậu không?
Cậu chủ nhà họ Cận đáp cực nhanh: Đúng rồi. Trí nhớ của cô tốt ghê.
Ngay sau đó, lại nhắn: Sao cô lại quan tâm đến họ hàng của tôi?
Ân Dao: Bây giờ không tiện lắm, tối nay tôi gọi điện thoại cho cậu rồi nói.
Cận Thiệu: Vậy buổi tối đến thẳng quán tôi đi, hôm nay náo nhiệt lắm, cô giáo Hoàng nhà cô cũng tới đấy.
Ân Dao: Được.
Tiểu Sơn vừa lái xe vừa liếc nhìn Ân Dao trong gương chiếu hậu, hình như cô đang bận nên cậu ta liền biết điều mà giữ yên lặng.
Tuy rằng tiếp xúc không nhiều, nhưng thật ra Tiểu Sơn rất biết nhìn người. Cậu ta cảm giác tuy Ân Dao có vẻ hiền hoà, không lên mặt, nhưng cũng không phải là người có tính cởi mở hay là ưa nói chuyện. Mà đó giờ Tiêu Việt cứ im như thóc. Một người là nђเếק ảnh gia, một người là diễn viên, không phải cùng ngành. Không biết lúc họ ở chung với nhau thì sẽ nói cái gì.
Nhưng mà không thể không nói, hai người này bất kể là gương mặt hay dáng người đều rất xứng đôi, đứng kế nhau thật sự vô cùng đẹp mắt.
Sau đó cậu ta lại ngẫm nghĩ, giả dụ sau này Tiêu Việt nổi tiếng. Đối với việc công bố tình cảm yêu đương gì gì đó, cô Ân như thế sẽ không có gì có thể soi mói được. Nhưng nếu ngược lại, nếu bọn họ chia tay, sau này mà bị đào bới lại chuyện tình cảm, thì có một người bạn gái cũ như vậy cũng sẽ không lo bị mất chỗ đứng.
Đoạn đường này Tiểu Sơn mở mang rất nhiều, càng nghĩ càng thấy Tiêu Việt đúng là có mấy phần bản lĩnh.
Ân Dao tạm biệt Tiểu Sơn ở sân bay, một mình vào phòng chờ máy bay. Cô đi chuyến mười một giờ về Bắc Kinh, vừa kịp tham gia buổi chụp hình lúc chiều
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, cô đến quán bar của Cận Thiệu. Một thời gian rồi không tới, ai ngờ việc làm ăn ở đây vẫn ảm đạm như cũ. Gần như sắp trở thành nơi giải trí của đám bạn bè quần là áo lượt của hắn.
Lúc Ân Dao tới, Hoàng Uyển Thịnh đã đến trước, Cận Thiệu lại múa máy kĩ thuật pha rượu trước mặt cô ấy.
Trên sân khấu đã đổi ca sĩ, Ân Dao ngồi nghe, cảm thấy kém hơn người trước. Cô hỏi Cận Thiệu: "Sao đổi rồi?"
"Nghe chán rồi". Cậu chủ Cận còn là loại người có mới nới cũ, nói rất thản nhiên: "Nghe hay đến mấy mà ngày nào cũng nghe thì cuối cùng cũng chán."
Thấy vẻ mặt không thể hiểu nổi của Ân Dao, hắn bèn đổi cách nói: "Người đẹp đến mấy mà ngày nào cũng nhìn thì cũng thấy mệt, mệt mỏi rồi thì đâu còn thú vị nữa."
Hoàng Uyển Thịnh cười nhạt tiếp lời: "Đạo lý của đám đàn ông các cậu đều khốn nạn vậy sao?"
Cận Thiệu nhún vai.
Hoàng Uyển Thịnh lắc đầu đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi toilet.
Cận Thiệu nhìn về phía Ân Dao, nhếch mày: "Được rồi, cô hỏi thăm cậu út tôi làm chi, để ý ổng hả?"
Ân Dao không quan tâm lời nhảm nhí của hắn, cô thẳng thắn kể rõ mọi chuyện cho hắn nghe rồi hỏi: "Có thể giúp được không?"
"Có thể giúp, đương nhiên là có thể giúp, việc nhỏ thôi. Có điều..." Hắn kéo dài âm điệu, ánh mắt sâu xa đánh giá Ân Dao: "Người này là ai mà không chịu báo cho anh trai biết?"
Mỗi lần hắn tự xưng là "anh trai" thì Ân Dao lại muốn liếc trắng mắt. Nhưng mà hôm nay thái độ của cô rất tốt, chỉ nói: "Vẫn chưa tới thời điểm, sau này có cơ hội, sẽ đưa người đó đến gặp cậu được chưa"
Cận Thiệu nghe nói như thế thì nhướng mày ra vẻ đã sáng tỏ: "Hiểu rồi, cậu người mẫu kia vừa đi thì tìm người mới đúng không? Tốc độ nhanh quá! Được thôi, ngay cả anh ruột mà cô cũng không nhờ, khó có dịp dùng tới tôi, tóm lại tôi phải giải quyết cho cô."
"Vậy cảm ơn." Ân Dao không giải thích thêm, ngừng một chút, cô nói: "Cậu kín tiếng một chút, được không?"
"Biết rồi, cô không muốn để cậu ta biết?" Cận Thiệu cười rất hứng thú: "Người theo cô đúng là tốt số, cô cưng chiều thế này kia mà, đối với người nào cũng phúc hậu như vậy."
Mắt thấy hắn càng nói càng chẳng ra sao, Ân Dao chỉ đáp một câu "Không phải như cậu nghĩ đâu."
"Vậy chứ thế nào?"
"Thật ra..." Ân Dao đang định nói người này thì khác, chỉ thấy ánh mắt Cận Thiệu ánh mắt đột nhiên nhìn ra cửa, biểu cảm trên mặt thay đổi.
Ân Dao theo tầm mắt của hắn quay đầu lại, thấy dáng người vừa bước vào cửa.
Cận Thiệu lẩm bẩm: "Hôm nay đông vui ghê". Hắn lập tức chối bay chối biến với Ân Dao: "Không phải tôi gọi anh ấy tới. Hôm qua mới tới rồi, tôi tưởng hôm nay anh ấy không đến chứ."
Ân Dao im lặng, hắn nói tiếp: "Chà, xem ra là lại cãi nhau. Từ sau khi kết hôn tới giờ ngày nào cũng tồi tệ, cái vị họ Bạch kia làm trời làm đất ấy mà. Mới cưới được bao lâu đâu mà ngày nào cũng ầm ĩ."
Ân Dao lười nghe chuyện này, mắt thấy người nọ muốn đi qua, cô xoay người lại, cúi đầu uống rượu.
Lương Tân Nam cũng không nhìn thấy cô, anh ta đi thẳng tới. Vẻ mặt mỏi mệt, nhìn không chớp mắt ngồi trên ghế chân cao trước quầy bar, cách Ân Dao hai chỗ trống.
Cận Thiệu đưa rượu cho anh ta.
Lúc này Hoàng Uyển Thịnh đi tới, bắt gặp cảnh này thì ngẩn người: "Dao Dao".
Lương Tân Nam nghe tiếng thì sửng sốt, vừa nhìn sang tầm mắt liền bất động.
Mắt thấy không khí đông cứng, Cận Thiệu bèn cười giảng hòa: "Ơ cái này... hôm nay trùng hợp quá"
Ân Dao không quay đầu, cô kéo Hoàng Uyển Thịnh ngồi xuống.
Rượu của hai người bọn họ đều thừa lại một nửa, Ân Dao nói: "Uống hết đi, đừng có mất hứng."
Lương Tân Nam cứ thế nhìn cô một hồi, thu tầm mắt lại, lặng im uống rượu. Cận Thiệu thấy vẻ mặt của anh ta thì thở dài, bước lên trước ân cần hỏi han: "Anh ổn không? Có phải lại cãi nhau với cô Bạch đó không? Cô ta không thấy mệt à?"
Lương Tân Nam không nói gì, sắc môi tái nhợt.
Cận Thiệu nhìn anh ta: "Anh Tân Nam, chẳng lẽ anh bệnh? "
Nói dứt lời liền đưa tay qua sờ trán Lương Tân Nam: "Chịu luôn, hèn gì em nói mấy hôm nay anh cứ thế nào, sốt rồi đấy."
Giọng hắn không nhỏ, Hoàng Uyển Thịnh nghe rất rõ ràng, cô ấy nhìn Ân Dao một chút thấy cô đã uống hết ly rượu.
"Tôi đi đây." Ân Dao đứng dậy, nói với Cận Thiệu rồi lôi Hoàng Uyển Thịnh đi.
Lương Tân Nam nhìn bóng lưng cô đi không chút do dự, đầu anh ta vô cùng đau đớn, khàn khàn thốt một câu: "Quả thật cô ấy không để ý đến anh dù chỉ một chút."
Cận Thiệu nhìn bộ dáng đáng thương của anh ta nói: "Được rồi, anh Tân Nam, hối hận thì có tác dụng cái rắm í. Em nói anh biết. Tốt nhất là anh nên thu phục bà vợ của anh rồi sống yên ổn. Còn nếu anh thực sự không buông bỏ được, vậy cũng còn một con đường. Ngày còn dài, cùng lắm thì ly hôn thôi, sau đó chạy đi đoạt người ta về có được không?"
Ân Dao và Hoàng Uyển Thịnh đi dọc theo quảng trường về phía trước, đoàn người nhốn nháo ồn ào.
Hoàng Uyển Thịnh lên tiếng trước: "Cậu sao rồi?"
Ân Dao: "Chẳng sao cả"
Lên đường lớn, ít người hơn nhiều. Điện thoại của Ân Dao đổ chuông, cô lấy ra xem là Tiêu Việt gọi tới. Xung quanh nhiều tạp âm nên cô không nhận, sau khi nhấn tắt thì nhắn tin cho anh: Đang ở bên ngoài, về nhà em gọi lại.
Hoàng Uyển Thịnh nhìn cô, nhận thấy có chỗ kỳ lạ: "Ai vậy?"
Ân Dao quay đầu nhìn cô ấy và trả lời: "Lúc trước đã muốn cho cậu biết, mình gặp được một người."
Hoàng Uyển Thịnh hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Hả?"
Ân Dao cười: "Cực kỳ đẹp."