Âm Láy Ma Quỷ

Chương 44: Âm Láy Ma Quỷ


trước sau

- Có gì đâu mà phải lo lắng. - Giọng bà Thẩm hoàn toàn bình tĩnh. - Cháu là đứa hiểu chuyện nhất trong ba đứa cháu của bà, từ lâu bà đã nhận thấy điều này.
Thẩm Dật bật cười:
- Bà có bao giờ nhận ra đâu... Hồi bố mẹ cháu qua đời, cháu không muốn đi học nhưng bà bắt cháu phải đi, bà còn mắng cháu thiếu hiểu biết. Lúc đó, bà và cậu đều nói dối cháu rằng bố mẹ cháu đi du lịch ở nước ngoài, nhưng cháu không tin.
- Nhưng cuối cùng cháu vẫn phải nghe lời bà mà đi học đại học đấy thôi.
- Không, không phải cháu bị bà ép, mà là cháu tự nguyện. Cháu muốn chịu trách nhiệm với mọi người, nhất là với bản thân cháu.



- Lúc đó cháu mới mười mấy tuổi đầu... Đúng rồi, vừa mừng sinh nhật thứ mười sáu.
- Vâng, lúc đó cháu đã nghĩ, không ai có thể ép buộc cháu làm những việc mà cháu không thích, nhưng cháu cần phải chịu trách nhiệm về mọi việc làm của mình.
Bà Thẩm bị anh ta chọc cho phì cười:
- Được rồi, được rồi, nghỉ sớm đi, đừng nghĩ ngợi lung tung như chị họ cháu, không có chuyện gì đâu.
Thẩm Dật gác máy, quay ra nói với Hình Mẫn:


- Tôi nghĩ rồi, sáng mai tôi vẫn nên qua đó xem sao. Tôi sợ chị tôi sẽ vì câu nói của tôi mà gây ra chuyện gì điên rồ.
Nhưng, khi anh ta chạy đến nhà ông bà ngoại thì đã thấy cảnh sát căng dây bảo vệ hiện trường, đèn báo hiệu xanh đỏ nhấp nháy không ngừng trên nóc chiếc xe cảnh sát đỗ bên ngoài khu nhà. Hình Mẫn rảo bước lên trước, xuất trình thẻ ngành:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Cảnh sát bảo vệ hiện trường kiểm tra giấy tờ của ông xong, đứng thẳng, đáp:
- Thưa anh, chúng tôi nhận được điện thoại của chủ hộ, thông báo cửa phòng ngủ bị khóa trái, kết quả là đã xảy ra án mạng. Chúng tôi đang tiến hành điều tra tại hiện trường.
Thanh Hoành vội đưa mắt nhìn Thẩm Dật, anh ta bị cảnh sát chặn bên ngoài không cho vào, sắc mặt tái nhợt, hai tay Ϧóþ chặt thành nắm đấm, cắn chặt răng không nói câu nào. Cô và Cửu Thiều âm thầm chạm mắt, cô hiểu sự việc đã diễn biến theo hướng xấu đi. Bất kể câu nói tối hôm qua của Thẩm Dật là vô tình hay hữu ý thì sự lo lắng của anh ta đã biến thành hiện thực.
Và tất cả mọi người điều biết rằng, nơi nào có sự xuất hiện của Ám Hoa, nơi đó sẽ xảy ra án mạng.
Nếu Thẩm Dật là Ám Hoa, chắc chắn anh ta sẽ không chịu ngồi yên một chỗ mà không ra tay hại người. Nhưng giờ đây, án mạng đã xảy ra mà Thẩm Dật lại không xuất hiện tại hiện trường, tức là anh ta không thể gây án.
Khả năng anh ta là Ám Hoa đang ngày càng giảm đi, điều này đồng nghĩa với việc, khả năng Hình Mẫn hoặc Cửu Thiều là Ám Hoa ngày càng tăng lên.
Hình Mẫn hỏi:


- Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Viên cảnh sát báo cáo tình hình:
- Khoảng nửa giờ trước, sau khi nhận được điện báo, chúng tôi lập tức tới đây. Ông Thẩm, tức chủ nhân của ngôi biệt thự này đã ngã và ૮ɦếƭ trong phòng ngủ, cửa phòng khóa trái. Đồng nghiệp của chúng tôi đang tiến hành thẩm vấn những người trong nhà.
Cửa phòng khóa trái?
Hình Mẫn ngẩng nhìn cánh cửa sổ mở rộng trên tường. Rất có thể tội phạm ra vào bằng lối cửa sổ kia, nhưng giàn dây leo bên ngoài có vẻ không chắc chắn lắm, khó mà chống đỡ trọng lượng cơ thể của một người đàn ông trưởng thành.
Và ông biết chắc, tối qua Thẩm Dật không hề rời khỏi phòng mình, bởi vì phòng của ông ở bên cạnh phòng anh ta, nếu bên ngoài có động tĩnh, chắc chắn ông phải nghe thấy, trừ phi Thẩm Dật nhảy qua cửa sổ. Khoảng năm phút sau, một cảnh sát đi vòng ra sau nhà, đến chỗ giàn dây leo, thử trèo lên, nhưng mới được hai bước, giàn dây leo đã kêu răng rắc và đổ sụp. Viên cảnh sát đó cao khoảng lm75, thân hình gầy guộc. Anh ta còn không leo lên được thì Thẩm Dật lại càng không thể.
Cửu Thiều bước lên vài bước, hỏi:
- Sếp Hoàng là người phụ trách ở đây hôm nay, đúng không? Anh ấy từng giảng dạy tôi một thời gian, nhờ anh nhắn giúp với anh ấy, vụ án này rất có thể liên quan đến vụ án mà chúng tôi đang điều tra.
Viên cảnh sát nhìn anh một hồi, khá lưỡng lự, nhưng sau đó cũng miễn cưỡng gật đầu, đồng thời căn dặn:
- Các anh chờ ở đây, tôi vào trong báo cáo cấp trên.

Một lúc sau có người chạy xuống, người đó nhìn thấy Cửu Thiều thì niềm nở vỗ vai anh:
- Cậu Tiêu, lâu rồi không gặp, nghe nói cậu mới thăng chức?
- Làm gì có, thời gian trước tôi phạm quy, sau chuyến công tác này có khi còn phải viết kiểm điểm ấy chứ. - Cửu Thiều tươi cười đáp lại. - Thầy Hoàng, lần này phải nhờ anh phá lệ, giúp đỡ chúng tôi.
- Chuyện gì mà nghiêm trọng thế?
Cảnh sát Hoàng nhìn anh đầy băn khoăn, sau đó quay sang chào Hình Mẫn.
- Anh Hình, thời gian trước, lúc cậu Tiêu còn là cán bộ pháp y, cậu ấy được điều động đến hỗ trợ chúng tôi, nhờ có cậu ấy, chúng tôi mới giải quyết được vụ án ɢɨết người hàng loạt.
Thanh Hoành từng nghe nói về vụ án đó, biệt hiệu “Tay mổ 3000 dao” của anh ra đời chính từ vụ đó. Vụ án không quá phức tạp, nhưng tên hung thủ vô cùng tàn bạo, gần như mất hết tính người. Ngay cả các bác sĩ pháp y đã có thâm niên công tác cũng khó mà chịu đựng được khi chứng kiến hiện trường gây án.
Nghe nói Cửu Thiều đã phải một mình nhặt các mảnh thân thể rời rạc của người bị hại và ghép lại. Sau đó vì mệt mỏi rã rời, anh tђเếק đi ngay trên bàn giải phẫu. Sáng hôm sau, khi cô lao công vào phòng dọn dẹp, nhìn thấy anh chui ra từ đống chăn đẫm máu, đã rú lên kinh hoàng và sợ quá ngất đi.
Vụ đó quá nổi tiếng nên cô vừa vào khoa bệnh lý đã được nghe kể lại. Câu chuyện được gắn kết với gương mặt điển trai, hấp dẫn ૮ɦếƭ người của Cửu Thiều nên lại càng mang màu sắc kỳ thú.
Hình Mẫn nói:


- Nếu không phiền, tôi muốn nhờ anh cho chúng tôi tham gia vào vụ án này.
Ông bước lại gần, nói nhỏ câu gì đó khiến cảnh sát Hoàng đột nhiên biến sắc mặt, sau đó trịnh trọng gật đầu.
Thanh Hoành chỉ có thể phỏng đoán qua khẩu hình, ông đã nhắc đến hai chữ “Ám Hoa”. Cái tên Ám Hoa đặc biệt nổi tiếng trong ngành cảnh sát, bởi vì hầu hết các vụ trọng án đều có sự xuất hiện của hắn, và mỗi lần hắn xuất hiện, như một sự mỉa mai đối với năng lực của cán bộ ngành cảnh sát vậy.
Cảnh sát Hoàng lệnh cho cấp dưới mang đến mấy đôi ủng.
- Vào thôi.
Thẩm Dật cũng muốn vào theo nhưng lập tức bị chặn lại. Cảnh sát Hoàng ra hiệu cho cấp dưới:
- Anh ta cũng là thân nhân của người bị hại, đưa anh ta đi trình báo.
Thanh Hoành chỉ kịp liếc nhìn Thẩm Dật một cái rồi theo họ thay giày, vào nhà. Công việc của cô khác với những người trong đội điều tra, cô không cần phải đến hiện trường, chỉ cần phối hợp tác nghiệp trong phòng mổ là được. Nhưng dạo gần đây, cô đã liên tục có mặt tại hiện trường các vụ án, không biết đây là điềm tốt hay gở.
Cảnh sát Hoàng hạ thấp giọng, nói với Hình Mẫn:
- Ý anh là, chàng trai trẻ khi nãy có liên quan đến vụ án của Ám Hoa? Thậm chí, rất có thể anh ta chính là Ám Hoa?


Hình Mẫn nghiêm mặt:
- Tôi e là vậy.
- Thật không thể tin nổi.
Cảnh sát Hoàng lắc đầu.
- Nếu anh ta là Ám Hoa, vậy ra hắn còn chưa đến ba mươi tuổi? Và, khi mới ngoài hai mươi tuổi hắn đã gây ra vụ án đầu tiên? Mà trong vụ án đó, hắn không để lại bất cứ dấu vết nào?
- Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, trên đời này không ít người được trời phú cho những khả năng thiên bẩm. Tiêu Cửu Thiều học thạc sĩ năm hai mươi tuổi, và còn có các dự án thí nghiệm của riêng mình.
Cảnh sát Hoàng cười bốỉ rối:
- So sánh của anh có vẻ không hợp lý cho lắm...
Thanh Hoành liếc Cửu Thiều, anh vẫn thản nhiên như không, chẳng buồn cũng chẳng vui. Cô có cảm giác bầu không khí giữa Hình Mẫn và Cửu Thiều ngày càng kỳ quặc, và dường như ngày càng trở nên nghiêm trọng từ sau vụ án của Tô Quỳ. Lúc đi lên cầu thang, cô thì thào:
- Anh và đội trưởng ngả bài với nhau rồi à? Em cảm thấy dạo gần đây ông ấy rất khó tính, giống hệt phụ nữ ở độ tuổi mãn kinh.
Cửu Thiều vẫn nhìn thẳng, chỉ hạ thấp giọng nói:
- Những lúc cần não bộ hoạt động thì em để mặc nó ngơi nghỉ, còn lúc cần yên lặng thì não bộ của em lại hoạt động không mệt mỏi.
- … Cảm ơn đã khen ngợi, phương pháp tư duy của em xưa nay vẫn độc đáo như vậy, anh quả là tinh tường!
Khóe môi Cửu Thiều khẽ nhấc lên:
- Không cần cảm ơn.
Họ lên đến phòng ngủ của ông Thẩm. Cảnh sát Hoàng giơ bàn tay đeo găng lên chỉ vào cánh cửa gỗ bị phá hỏng:
- Đây là điểm đầu tiên phát hiện ra thi thể nạn nhân. Lúc đó tình hình cấp bách, những người đến hiện trường trước nhất đã phải phá cửa xông vào, và phát hiện nạn nhân nằm trên giường. Hiện thi thể đã được đưa về Sở cảnh sát thành phố tiến hành khám nghiệm, phân tích tìm ra nguyên nhân cái ૮ɦếƭ, phán đoán sơ bộ là nạn nhân bị trúng độc.
Hình Mẫn đi đi lại lại ở khu vực cửa sổ:
- Ngoài một bên cửa sổ hé mở, tất cả các cửa khác đều khóa trái? Vậy đây là một mật thất?
- Mật thất? Tôi cứ nghĩ chỉ trong tiểu thuyết mới có mật thất - Cảnh sát Hoàng nhún vai - Cửa sổ chỉ mở một bên, mi cửa không có dấu chân, tay. Khi nãy tôi cũng đã cử nhân viên thử trèo lên giàn dây leo, nhưng khả năng này là không thể. Phụ nữ thì không đủ sức leo lên, còn trọng lượng cơ thể nam giới thì giàn dây leo dưới kia vốn không thể chống đỡ.
Chỉ bằng một cái liếc mắt, Thanh Hoành đã nhận ra dấu vết trên chiếc tủ thấp kê sát đầu giường:
- Trên tủ này có phải từng để cốc nước hay bát nước gì đó, đúng không?
- Có một cốc nước đã uống cạn và một cái bát, chúng tôi đã đưa đi giám định.
Cảnh sát Hoàng nhìn cô bằng ánh mắt khen ngợi:
- Trước lúc ૮ɦếƭ, nạn nhân đã ăn và uống không ít đồ. Cô nhìn xem, tủ rượu này cũng lưu lại nhiều dấu vết, trong có một chai vang Cabernet Sauvignon, chúng tôi cũng đã đưa đi giám định.
Cảnh sát Hoàng mở sổ ghi chép cho họ xem:
- Tôi đã thẩm vấn từng người trong nhà và liệt kê những thứ nạn nhân đã ăn trước khi ngủ.
Hình Mẫn cầm cuốn sổ, đọc to nội dung:
- Bánh ngọt vị mật ong trộn phô mai; nửa bát cháo trắng; một ly rượu và một cốc nước.
Ông gấp sổ lại:
- Đã có kết luận gì chưa?
- Cả bốn thứ này đều khả nghi, nhưng tất nhiên, có thể vẫn sót manh mối nào đó.
Thanh Hoành quen mặt hầu hết những người đang bị thẩm vấn trong phòng khách. Biểu cảm trên gương mặt mỗi người mỗi khác, phản ứng của họ trước biến cố trọng đại này cũng không giống nhau. Bà Lâm ngồi cạnh con trai, bà có vẻ bị chấn động mạnh, nên câu trả lời của bà lộn xộn, rối bời. Con trai bà tỏ ra bức xúc, anh ta lớn tiếng với viên cảnh sát lấy lời khai:
- Anh cảnh sát, rõ ràng chúng tôi chẳng có lý do gì đế hại ૮ɦếƭ bác Thẩm. Tối hôm qua bác ấy bảo sẽ lập lại di chúc, điều đó có nghĩa bác ấy sẽ chia tài sản cho mẹ tôi. Nếu bây giờ chúng tôi ɢɨết bác ấy thì chúng tôi chẳng được lợi lộc gì cả!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!