Sau thành công trước khách hàng, Linh bắt đầu nhận ra môi trường công ty không chỉ thử thách kỹ năng mà còn cả cảm xúc và sự nhạy cảm. Một số đồng nghiệp nam bắt đầu có những lời gợi ý tinh tế, muốn cô “gần gũi hơn” để thuận lợi trong công việc.
Linh cảm thấy bối rối, nhưng cố giữ bình tĩnh. Cô nhớ lời Khải:
“Đừng để họ điều khiển cảm xúc. Giữ khoảng cách là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân và công việc.”
Trong buổi họp nhóm, Khải đứng cạnh Linh, quan sát mọi diễn viên và nhân viên. Ánh mắt anh không rời cô, vừa nghiêm nghị vừa đầy quan tâm:
“Cô đã làm tốt, nhưng phải học cách phân biệt áp lực công việc và cám dỗ cá nhân. Đây là môi trường mà cảm xúc nếu thiếu kiểm soát sẽ trở thành yếu điểm.”
Linh đỏ mặt, nhưng nhận ra rằng Khải là điểm tựa tinh thần quan trọng nhất, giúp cô không bị cuốn vào cạm bẫy nội bộ.
Chiều hôm đó, một đồng nghiệp nam tiếp cận Linh, gợi ý giúp đỡ “trong cả công việc lẫn ngoài giờ”. Linh khéo léo từ chối, nhưng cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn. Khải xuất hiện đúng lúc, ánh mắt nghiêm nghị:
“Cô không cần phải giải thích. Chỉ cần giữ lập trường và tập trung vào công việc.”
Linh thở phào, nhận ra rằng mối quan hệ giữa cô và Khải không chỉ là công việc mà còn là sự bảo vệ và tin tưởng, nơi cô có thể dựa vào khi đối mặt với cám dỗ và áp lực tinh thần.
Kết thúc ngày làm việc, Linh đứng ngoài cửa sổ nhìn thành phố về đêm. Cô tự nhủ:
“Công ty này không chỉ dạy em về kỹ năng, mà còn dạy em cách kiểm soát cảm xúc, nhận biết cám dỗ và giữ vững chính mình. Và Khải… sẽ luôn là người đồng hành quan trọng.”
Ánh đèn vàng phản chiếu trong mắt cô, vừa rực rỡ vừa mờ ảo – như nhắc nhở rằng mỗi bước đi trong thế giới này đều phải cẩn trọng, nhưng cũng đầy cơ hội để trưởng thành và phát triển tình cảm.