Ngày hôm sau, An Nhiên bước vào công ty với tâm trạng vừa hứng khởi vừa lo lắng. Cô vẫn còn nhớ những lời Khải Minh nói về áp lực, về cách biến khó khăn thành cơ hội. Nhưng một điều khác khiến cô không thể xua đi – ánh mắt của anh, đôi mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng, luôn dõi theo cô một cách tinh tế.
Sáng sớm, khi cô vừa đến phòng làm việc, Khải Minh xuất hiện trước bàn cô. Anh đặt một tập hồ sơ xuống, giọng trầm ấm: “Hôm nay bạn sẽ trực tiếp phối hợp với Idol E. Đây là dự án quảng cáo quan trọng, yêu cầu bạn sáng tạo và tinh tế. Bạn đã xem qua hồ sơ chưa?”
“Dạ, tôi đã đọc kỹ, và có một số ý tưởng cho concept ạ,” – An Nhiên trả lời, cố giữ giọng điềm tĩnh nhưng tim vẫn đập nhanh.
Khải Minh gật đầu, ánh mắt thoáng nụ cười: “Tốt. Nhưng hôm nay tôi sẽ quan sát bạn nhiều hơn. Không phải để kiểm tra, mà để hỗ trợ bạn khi cần thiết.”
Cô khẽ mỉm cười trong lòng, nhưng không dám để lộ ra. Ánh mắt anh vừa nghiêm, vừa đầy quan tâm, khiến cô vừa hứng thú vừa lo lắng.
Buổi sáng trôi qua với nhịp độ chóng mặt. An Nhiên chạy từ bàn trang phục sang bàn phụ kiện, thử váy, kiểm tra chi tiết make-up, và điều chỉnh màu sắc sao cho phù hợp với concept. Idol E liên tục thay đổi yêu cầu phút chót, nhưng cô bình tĩnh ứng phó, ghi chú từng điểm cần lưu ý.
Trong lúc bận rộn, cô cảm nhận một ánh mắt quen thuộc dõi theo mình. Nhìn lên, Khải Minh đang đứng gần góc phòng, quan sát, nhưng không can thiệp. Ánh mắt anh không chỉ là quan sát công việc, mà còn như đang cố đọc tâm trạng cô. Một cảm giác vừa ấm áp vừa bồn chồn len vào tim An Nhiên.
Giữa giờ nghỉ, An Nhiên rót nước vào cốc, định đứng một mình bên cửa sổ để thở. Khải Minh bất ngờ bước tới, giọng trầm: “Bạn cần nghỉ ngơi một chút. Làm việc quá căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến sự sáng tạo.”
Cô nhìn anh, hơi ngạc nhiên. “Dạ… cảm ơn anh, tôi chỉ đứng một lát thôi ạ.”
Anh đứng cạnh, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ. “Nghe thì đơn giản, nhưng đôi khi việc lắng nghe cơ thể mình quan trọng hơn bất kỳ dự án nào. Bạn phải nhớ điều đó.”
An Nhiên cảm thấy tim mình rung động. Không phải vì lời khuyên công việc, mà vì cách anh quan tâm, nhìn cô với sự tinh tế và dịu dàng hiếm có. Cô cảm thấy vừa gần gũi vừa bối rối.
Buổi chiều, khi buổi quay hình bắt đầu, một sự cố nhỏ xảy ra: dây váy của Idol E bị tuột. An Nhiên vội vàng lao tới, nhưng trước mắt cô, Khải Minh đã nhanh chóng giúp chỉnh lại váy, ánh mắt vẫn dõi theo Idol E để không ai nhận ra sự cố.
Cô đứng nhìn anh, ngạc nhiên: “Anh… anh luôn ở đây, dù tôi chưa hề nhờ…”
Khải Minh quay lại, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy ấm áp: “Trong công việc, bạn không phải tự mình làm mọi thứ. Biết nhờ giúp đỡ khi cần là một kỹ năng quan trọng.”
An Nhiên mỉm cười, nhưng lòng vẫn xao xuyến. Cô nhận ra rằng giữa áp lực công việc, giữa ánh đèn sân khấu rực rỡ, ánh mắt của Khải Minh là thứ khiến cô bình tâm và tin tưởng nhất.
Khi buổi quay kết thúc, ekip dọn dẹp, mọi người ra về. Khải Minh bước đến bên cô, giọng trầm nhưng dịu: “Ngày hôm nay bạn đã làm tốt. Nhưng hãy nhớ, đôi khi trong công việc, ánh mắt cũng nói nhiều hơn lời nói. Biết cách đọc ánh mắt người khác sẽ giúp bạn tránh được nhiều rắc rối.”
An Nhiên nhìn anh, ánh mắt ánh lên sự tò mò và chút thích thú: “Anh… tại sao luôn biết cách khiến mình vừa căng thẳng vừa cảm thấy an toàn đến vậy?”
Khải Minh chỉ mỉm cười, không trả lời. Cô biết rằng câu trả lời không cần lời nói. Chính ánh mắt, thái độ và cách anh quan sát cô đã nói lên tất cả – một sự quan tâm tinh tế, một cảm xúc nhen nhóm mà cô chưa từng cảm nhận.
Trên đường về nhà, An Nhiên vẫn nhớ ánh mắt của Khải Minh. Cô tự hỏi bản thân: “Liệu đây có phải là dấu hiệu của tình cảm? Hay chỉ là sự quan tâm trong công việc?” Nhưng cô biết chắc một điều: trái tim mình đã bắt đầu rung động, và hành trình trong giới giải trí này không chỉ là thử thách công việc mà còn là một câu chuyện tình cảm đầy phức tạp đang chờ cô khám phá.
Và điều quan trọng nhất, An Nhiên hiểu rằng để tỏa sáng trong ánh đèn rực rỡ, cô không chỉ cần tài năng và sự kiên cường, mà còn cần dũng khí để đối mặt với cảm xúc của chính mình – nơi ánh mắt lạ thường của Khải Minh đã âm thầm chiếm giữ một phần trái tim cô.
Hết chương 5