Cuối tuần, Huy Vũ mời Linh Chi đi tham quan một quán cà phê nghệ thuật nằm trong con hẻm yên tĩnh, nơi ánh sáng vàng ấm áp và tiếng nhạc piano tạo ra không gian riêng tư và lãng mạn.
Khi Linh Chi bước vào, Huy Vũ đã ngồi sẵn, ánh mắt anh dừng lại trên cô một nhịp, làm tim cô đập nhanh và nhịp thở gấp.
Cả hai cùng ngồi cạnh nhau, trò chuyện về những điều bình dị ngoài công việc, từ sở thích, những kỷ niệm tuổi thơ cho đến những ước mơ xa hơn. Mỗi lời nói đều ẩn chứa sự quan tâm và gợi cảm tinh tế.
Khoảnh khắc đáng nhớ:
Linh Chi kể về một bộ phim cô yêu thích, Huy Vũ nghiêng người, ánh mắt dịu dàng:
“Cô thật sự rất sâu sắc khi nhìn nhận mọi thứ. Tôi thích điều đó ở cô.”
Linh Chi đỏ mặt, tim rung rinh:
“Em… em cũng thấy vui khi anh quan tâm và lắng nghe.”
Khi họ cùng thưởng thức món tráng miệng, tay họ vô tình chạm nhau, ánh mắt giao nhau trong giây lát. Khoảnh khắc này ám chỉ sự gợi cảm và tình cảm tinh tế, không cần lời nói nhưng đầy sức hút.
Buổi hẹn kết thúc khi họ ra ngoài, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt nước tạo khung cảnh lãng mạn. Huy Vũ đặt tay lên vai Linh Chi:
“Những khoảnh khắc như thế này khiến tôi cảm thấy gần cô hơn.”
Linh Chi mỉm cười, ánh mắt long lanh:
“Em cũng vậy. Bên anh, em thấy bình yên và an toàn.”