Sau đêm đó, Lục Dạ bắt đầu điều tra vụ rò rỉ thông tin, nhưng đồng thời, anh ta cũng đặt ra những câu hỏi sâu sắc hơn về hành động của Doãn Băng. Anh ta cảm thấy có điều gì đó cô đang giấu kín, một mục đích lớn hơn cả việc cứu vãn công ty.
Một hôm, khi Doãn Băng đang làm việc trên máy tính, cô bất cẩn để lại một cửa sổ tài liệu mở. Lục Dạ bước vào, và ánh mắt anh ta lập tức dừng lại trên màn hình. Đó không phải là bản thiết kế, mà là một phân tích tài chính chi tiết về vụ phá sản của công ty Ánh Dương, cùng với các biểu đồ về dòng tiền bí mật được chuyển hướng.
Lục Dạ lập tức nhận ra. Doãn Băng không chỉ muốn cứu công ty. Cô đang thu thập bằng chứng để lật lại vụ án, và tồi tệ hơn, cô đang tìm ra mối liên hệ giữa Thiên Hà và sự phá sản đó.
Sự thật đánh mạnh vào Lục Dạ. Anh ta cảm thấy bị phản bội sâu sắc. Cô đã ký hợp đồng với anh, ngủ với anh, để đổi lấy một cái cớ hoàn hảo để tiếp cận thông tin của anh. Mọi sự tin tưởng, mọi cảm xúc mà anh ta đã mở lòng, giờ đây dường như chỉ là một vở kịch được dàn dựng hoàn hảo.
Anh ta đóng sầm cửa lại, bước đến, ánh mắt đầy giận dữ và tổn thương. "Đây là mục đích thật sự của em sao, Doãn Băng? Em đến đây để điều tra anh? Em ngủ với anh để làm gián điệp?"
Doãn Băng tái mặt. Cô biết cô không thể chối cãi.
"Lục Dạ, em có thể giải thích!"
"Giải thích gì? Rằng em đã giả vờ yêu để anh mở lòng? Rằng em đang tìm bằng chứng để hạ bệ Thiên Hà, và hạ bệ chính anh?" Lục Dạ gằn giọng. Cơn giận của anh ta không phải vì anh ta sợ bị điều tra (vì anh ta tin mình trong sạch), mà vì cô đã lợi dụng sự tin tưởng và tình yêu bắt đầu nảy nở của anh.
Anh ta nhìn cô, ánh mắt đau đớn. "Em đã nói dối anh về mục đích thật sự của mình. Em phá vỡ hợp đồng bằng cách lừa dối về sự chân thật."
Anh ta tuyên bố, giọng anh ta lạnh lùng và dứt khoát: "Hợp đồng thân mật này... đã bị phá vỡ. Em rời khỏi đây ngay lập tức."
Điểm nhấn Tình Cảm/Gợi Cảm
Khoảnh khắc Gợi Cảm: Lục Dạ tiến lại, dồn Doãn Băng vào góc phòng. Anh ta không còn hôn cô hay chạm vào cô một cách dịu dàng. Thay vào đó, anh ta dùng hai tay siết chặt vai cô. Sự gần gũi này đầy rẫy sự giận dữ và khao khát mâu thuẫn.
"Nói cho anh biết, những gì chúng ta có... có thật không?" Anh ta hỏi, giọng anh ta run rẩy vì cảm xúc.
Doãn Băng cố gắng vươn tay lên, muốn ôm anh, nhưng Lục Dạ đẩy cô ra. Sự dồn nén của anh ta bộc lộ qua sự đau khổ trên khuôn mặt. Sự tổn thương của Lục Dạ, người đàn ông luôn kiên cố, là hình ảnh kích thích nhất đối với Doãn Băng. Cô đã vô tình làm anh ta yếu đuối.
Tình Cảm: Sự tan vỡ niềm tin đã lên đến đỉnh điểm. Lục Dạ cảm thấy bị phản bội không phải vì tài sản, mà vì tình cảm.