ánh dương băng giá và hợp đồng thân mật

Chương 3: Quy Tắc Đầu Tiên: Sự Chiếm Hữu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Doãn Băng chuyển đến biệt thự xa hoa của Lục Dạ. Bước vào thế giới của anh, cô nhận ra quy tắc đầu tiên cũng là quy tắc quan trọng nhất: sự chiếm hữu. Biệt thự được thiết kế theo phong cách tối giản, lạnh lẽo, phản ánh đúng con người Lục Dạ. Anh ta không cho phép cô mang theo bất cứ thứ gì, ngoài một vali quần áo. Lục Dạ muốn cô hoàn toàn thuộc về anh, một phần của thế giới của anh.

"Từ giờ, cô sẽ sống ở đây," Lục Dạ nói khi họ đi vào phòng ngủ chính. Anh ta ném một chiếc chìa khóa lên giường. "Đây là căn phòng duy nhất cô được ở. Bất cứ khi nào tôi cần, cô phải có mặt."

Doãn Băng cảm thấy bị xúc phạm. Cô nhìn thẳng vào anh. "Tôi là đối tác của anh, không phải là con rối."

"Hợp đồng đã ghi rõ," Lục Dạ đáp, giọng anh ta không hề thay đổi. "Tôi có quyền sở hữu cô. Cơ thể, tâm trí, và cả linh hồn. Đây là quy tắc đầu tiên, và cũng là quy tắc duy nhất mà cô phải tuân theo."

Doãn Băng cố gắng giữ khoảng cách. Cô thường xuyên ở trong phòng làm việc riêng, thiết kế và lên kế hoạch cho công ty mới của mình. Cô cố gắng hoàn toàn tách biệt công việc và cuộc sống cá nhân với Lục Dạ, nhưng anh ta không cho phép. Anh ta thường xuyên xuất hiện, chỉ để nhìn cô làm việc hoặc kiểm tra xem cô đã mặc những món đồ anh ta chuẩn bị hay chưa.

Một tối, Doãn Băng đang mặc một chiếc váy ngủ đơn giản thì Lục Dạ bước vào phòng. Anh ta nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt đánh giá đầy chiếm hữu, khiến cô cảm thấy như bị lột trần. Anh ta không nói gì, chỉ lấy từ tủ quần áo ra một chiếc áo choàng lụa mỏng manh, tối màu và ra hiệu cho cô mặc vào. Doãn Băng cảm thấy sự bất lực, nhưng cô vẫn nghe theo.

Sự lạnh lùng của anh ta là một bức tường, nhưng ẩn sau đó là một sự khao khát chiếm hữu mãnh liệt. Doãn Băng không biết cô có thể chịu đựng được bao lâu.

Điểm nhấn Tình Cảm/Gợi Cảm

Khoảnh khắc Gợi Cảm: Lục Dạ yêu cầu Doãn Băng thay chiếc váy đơn giản bằng chiếc áo choàng lụa mỏng. Anh ta không rời mắt khỏi cô trong suốt quá trình cô thay đồ. Ánh mắt anh ta là sự đánh giá chiếm hữu, đầy sự thèm muốn và quyền lực.

Khi cô đã mặc xong, anh ta tiến lại gần, ngón tay anh ta lần theo đường viền chiếc áo choàng, cảm nhận sự mềm mại của nó. Sau đó, anh ta nhẹ nhàng đẩy chiếc áo choàng xuống vai, để lộ phần cổ và bờ vai trắng ngần của cô. Anh ta cúi xuống, hôn lên xương quai xanh, một nụ hôn vừa gợi cảm vừa đầy sự bá đạo, như thể đang đánh dấu chủ quyền.

Tình Cảm: Doãn Băng cảm thấy căng thẳng tột độ, nhưng cô không phản đối. Cô hiểu rằng sự chiếm hữu này không chỉ là một điều khoản trong hợp đồng, mà là một phần bản năng của anh. Mối quan hệ của họ được xây dựng trên sự đối đầu và sự khao khát được chiếm hữu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×