Kể từ bữa tiệc (Chương VII), Doãn Băng nhận ra cảm xúc thật của mình dành cho Lục Dạ đã vượt xa khỏi hợp đồng và mục đích trả thù ban đầu. Cô yêu sự bá đạo nhưng lại dịu dàng của anh ta, yêu cách anh ta bảo vệ cô, và yêu cả sự phức tạp ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng. Cô không còn muốn xem anh ta là đối tác kinh doanh hay kẻ tình nghi nữa.
Tuy nhiên, cô sợ hãi. Hợp đồng vẫn còn hiệu lực. Cô sợ rằng nếu cô thú nhận, anh ta sẽ xem tình yêu của cô như một sự phục tùng theo hợp đồng. Cô bắt đầu dựng lên một bức tường phòng thủ mới: sự lạnh lùng giả tạo.
Doãn Băng cố gắng tập trung hoàn toàn vào công việc, tránh xa Lục Dạ trong biệt thự. Cô luôn giữ mình bận rộn, không để mình có thời gian nghĩ về anh. Nhưng mỗi khi Lục Dạ vắng mặt, cô lại cảm thấy trống rỗng và nhớ anh một cách da diết.
Lục Dạ nhận thấy sự xa cách mới này của cô. Anh ta trở nên khó chịu và giận dữ. Anh ta không hiểu tại sao cô lại đột ngột rút lui khi mọi thứ đang tiến triển tốt đẹp. Anh ta cho rằng cô đang có ý đồ gì khác.
Một đêm, Lục Dạ đi công tác đột xuất. Doãn Băng cố gắng ngủ, nhưng không thể. Cô đi lang thang trong căn biệt thự rộng lớn, cảm thấy cô đơn tột độ. Cô đi vào phòng làm việc của Lục Dạ, hít thở mùi hương quen thuộc của anh.
Cuối cùng, không chịu nổi sự giằng co, Doãn Băng tìm thấy một chiếc áo sơ mi của Lục Dạ, mặc nó vào và tựa vào ghế sofa, cố gắng tìm kiếm sự an ủi từ hơi ấm còn vương lại của anh.
Lục Dạ, vì linh tính mách bảo, đã hủy bỏ chuyến công tác và quay trở về. Anh ta bước vào phòng làm việc, thấy Doãn Băng đang ngủ gục, mặc chiếc áo sơ mi của anh, gương mặt cô đầy sự mệt mỏi và khao khát.
Anh ta đứng đó, nhìn cô một lúc lâu. Anh ta nhận ra, sự lạnh lùng của cô chỉ là vỏ bọc. Cô cũng nhớ anh.
Điểm nhấn Tình Cảm/Gợi Cảm
Khoảnh khắc Gợi Cảm: Lục Dạ tiến lại gần, bế Doãn Băng đang ngủ gục trên chiếc ghế sofa. Chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của anh ta chỉ đủ che đi một nửa cơ thể cô, để lộ đôi chân dài gợi cảm. Anh ta đưa cô về phòng ngủ.
Khi đặt cô xuống giường, anh ta cúi xuống, hôn lên trán cô. Doãn Băng tỉnh giấc, mắt cô nhòe đi vì ngạc nhiên và hạnh phúc. Cô đưa tay lên, nắm chặt lấy cổ áo anh, kéo anh xuống.
"Anh... anh đã về," cô thì thầm, giọng cô chứa đầy sự yếu đuối và khao khát.
Lục Dạ không nói gì, chỉ đáp lại bằng một nụ hôn sâu. Nụ hôn này là sự giải thoát khỏi sự lạnh lùng giả tạo của cả hai. Anh ta cởi bỏ chiếc áo sơ mi khỏi người cô, nhẹ nhàng chiếm lấy cô. Cảnh ân ái (18+ nóng bỏng) diễn ra đầy sự nhiệt thành và nhẹ nhàng. Lục Dạ, hiểu được sự mệt mỏi của cô, dùng tất cả sự dịu dàng và kiên nhẫn của mình để xoa dịu nỗi giằng co cảm xúc của cô.
Tình Cảm: Doãn Băng đã thất bại trong việc chống lại tình yêu của mình. Nỗi nhớ và sự khao khát đã kéo cô trở lại. Lục Dạ hiểu cô hơn cả bản thân cô.