anh không thể thấy em

Chương 4: Bóng tối và ánh sáng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, thành phố vẫn tấp nập như mọi khi, nhưng trong lòng Tinh Vy lại tràn đầy cảm giác hồi hộp lẫn lo âu. Cô đứng trước cửa tòa nhà cao tầng, tay cầm hồ sơ, mắt lơ đãng nhìn dòng người hối hả đi lại. Mọi thứ tưởng như bình thường, nhưng cô biết rằng tối nay, cô sẽ bước vào một chuỗi sự kiện có thể thay đổi tất cả.

Công việc hôm nay không nhẹ nhàng chút nào. Dự án mà cô và chàng CEO đang hợp tác đang bước vào giai đoạn quyết định. Mọi chi tiết nhỏ đều quan trọng, và áp lực chồng chất khiến cô vừa căng thẳng vừa bồn chồn. Khi bước vào phòng họp, ánh mắt chàng CEO lại dõi theo cô, sâu thẳm và khó đoán. Tinh Vy nhận ra rằng anh không chỉ quan tâm tới dự án, mà còn… tới cô.

Giữa giờ họp, một đồng nghiệp nữ bước vào, nở nụ cười tự tin và thả ánh mắt lấp lửng về phía chàng CEO. Tinh Vy cảm thấy một luồng ghen tuông lạ lùng trỗi dậy, tim đập nhanh, đầu óc bỗng chốc trống rỗng. Cô biết rằng cảm xúc này không phải từ hôm qua hay từ bây giờ, mà là từ sâu trong tim, từ những rung động chưa từng thay đổi suốt mười năm qua.

Chàng CEO vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng cô nhận ra sự căng thẳng trong ánh mắt anh khi đồng nghiệp nữ bước qua. Một cảm giác vừa ngọt ngào vừa hồi hộp khiến cô không thể tập trung hoàn toàn vào dự án. Khi buổi họp kết thúc, anh bất ngờ đứng lại, giọng trầm:

— “Tinh Vy, tôi cần nói chuyện với cô một lát.”

Cô hơi giật mình, nhưng gật đầu, bước theo anh ra ngoài hành lang. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân vang nhẹ trên sàn đá.

— “Tối nay, cô sẽ đi gặp người nhắn tin cho cô chứ?” Anh hỏi, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của cô.

Tinh Vy khẽ gật đầu, lòng dâng lên cảm giác vừa lo lắng vừa hồi hộp.

— “Tôi không muốn cô gặp nguy hiểm. Nhưng nếu cô quyết định đi, tôi sẽ… theo sau, đảm bảo an toàn.” Anh nói, giọng trầm, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị vốn có.

Tinh Vy cảm thấy vừa ấm áp vừa xao xuyến. Cô biết rằng, anh không chỉ quan tâm tới dự án hay công việc, mà còn quan tâm tới cô – người bạn từ nhỏ mà trái tim anh chưa từng quên.

Buổi tối, ánh đèn vàng rọi xuống con phố nhỏ nơi quán cà phê cũ. Tinh Vy và Lan đến trước giờ hẹn, ngồi trong xe chờ đợi. Không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua tán lá. Cô cầm điện thoại, tay run run, tự nhủ: Mình phải biết sự thật. Dù có gì xảy ra, mình cũng không thể bỏ lỡ.

Lan đặt tay lên vai cô, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng tràn đầy sự ủng hộ.

— “Cậu cẩn thận nhé. Nếu có gì, gọi ngay cho mình.”

Tinh Vy gật đầu, thở sâu, rồi bước ra khỏi xe. Cô đi theo con đường dẫn tới quán cà phê, từng bước chân vừa chắc chắn vừa run rẩy. Khi vừa bước vào, một bóng người thấp thoáng trong góc tối. Tiếng nhạc nhẹ nhàng không thể xóa đi cảm giác hồi hộp trong tim cô.

Người đàn ông trung niên xuất hiện, ánh mắt sắc bén như soi thấu mọi suy nghĩ. Ông mỉm cười, giọng trầm:

— “Cô đến rồi. Ngồi đi, tôi sẽ giải thích tất cả.”

Tinh Vy ngồi xuống, mắt chăm chú nhìn ông. Cô nhận ra rằng, tối nay, cô sẽ biết sự thật về những bí mật mà chàng CEO chưa bao giờ tiết lộ, và có thể là lý do khiến gia đình anh luôn nghiêm khắc với cô từ nhỏ.

Người đàn ông bắt đầu kể, từng chi tiết một, từ những vụ việc liên quan đến tài sản, thỏa thuận giữa các đối tác, đến những lời hứa mà gia đình chàng CEO đã giữ kín suốt nhiều năm. Tinh Vy nghe mà lòng vừa bàng hoàng vừa thương cảm. Cô nhận ra rằng những gì cô từng nghĩ về sự lạnh lùng của gia đình anh thực ra chỉ là bề ngoài. Sâu bên trong, mọi quyết định đều vì bảo vệ và giữ gìn những điều quan trọng.

Khi cô rời quán, trời đã về khuya. Thành phố dưới ánh đèn vàng, lung linh nhưng cũng đầy bóng tối. Cô cảm giác tim đập nhanh, vừa lo lắng vừa hứng khởi. Lan đứng bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng nhưng vẫn cố mỉm cười, an ủi cô.

Ngày hôm sau, công việc tại công ty vẫn tiếp tục. Tinh Vy và chàng CEO phải hoàn thiện dự án, nhưng không khí giữa hai người bỗng trở nên căng thẳng lẫn ngọt ngào. Một lần, khi Tinh Vy gặp chút khó khăn trong việc trình bày kế hoạch, anh bất ngờ bước tới, nhẹ nhàng hướng dẫn cô. Ánh mắt anh chăm chú, giọng nói trầm ấm khiến cô cảm thấy vừa an toàn vừa rung động.

Chiều muộn, khi mọi người rời văn phòng, Tinh Vy và chàng CEO vẫn ở lại. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng gõ bàn phím và tiếng thở đều đều. Anh quay sang cô, nghiêm nghị nhưng giọng lại nhẹ nhàng:

— “Tinh Vy… hôm qua cô đã biết phần nào sự thật. Tôi muốn cô hiểu thêm về lý do mọi chuyện như vậy.”

Cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào anh:

— “Tôi… tôi muốn hiểu anh. Tôi muốn biết tại sao mọi chuyện lại như vậy.”

Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng. Chỉ còn tiếng gió ngoài cửa sổ và nhịp tim của chính họ. Cảm xúc từ mười năm xa cách như dồn nén, giờ đây trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Vừa lúc đó, điện thoại Tinh Vy rung lên. Tin nhắn từ số cũ xuất hiện:

"Ngày mai, hãy đến căn biệt thự cũ bên hồ, nếu muốn biết toàn bộ sự thật. Không ai được biết, chỉ có em và tôi."

Cô cầm điện thoại, tim đập mạnh. Cảm giác vừa hồi hộp vừa sợ hãi. Cô biết rằng, buổi tối hôm nay chỉ là bước đầu, nhưng tối mai mới là bước ngoặt thực sự. Cô nhìn chàng CEO từ xa, đôi mắt anh vẫn dõi theo cô, nhưng không hề hay biết về tin nhắn.

Tinh Vy thở dài, vừa lo lắng vừa háo hức: Đêm mai… mọi thứ sẽ thay đổi. Liệu mình có đủ dũng cảm đối diện với bí mật ấy?

Cô bước ra khỏi văn phòng, ánh đèn vàng rọi xuống khuôn mặt, ánh mắt vừa quyết đoán vừa hồi hộp. Mọi chuyện sẽ còn phức tạp, đầy thử thách, nhưng trái tim cô đã sẵn sàng đối mặt.

Và cô biết, từ đây, mọi kế hoạch, mọi cảm xúc, và cả những bí mật còn được giấu kín sẽ dần lộ diện, cuốn cô và chàng CEO vào một chuỗi sự kiện không ai có thể ngờ tới. Một chuỗi những rung động bất ngờ, những giây phút ngọt ngào xen lẫn hồi hộp, đang chờ đón họ phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×