anh nghĩ tôi tiếc anh sao?

Chương 1: Anh Nghĩ Tôi Tiếc Anh Sao?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng trọ nhỏ, tường ẩm mốc, trần nhà có vết nước loang lổ. Mỗi khi trời mưa, Vy lại phải đặt vài chiếc chậu ở góc phòng để hứng nước dột. Không ai tin được, chỉ mới cách đây hai tháng, cô còn sống trong căn chung cư cao cấp giữa quận Hoàn Kiếm – nơi mỗi buổi sáng tỉnh dậy là ánh nắng len qua rèm cửa và mùi cà phê từ bếp nhỏ.

Bây giờ, những buổi sáng của Vy là tiếng trẻ con khóc ré vì đói sữa, là bàn tay run rẩy pha sữa bột bằng nước sôi từ ấm điện chập chờn, là việc phải nhặt từng tờ tiền lẻ để tính xem còn đủ ăn được mấy ngày.

Cô bắt đầu bán hàng online.

Vài món mỹ phẩm cũ còn lại, một ít đồ dùng mẹ và bé bạn tặng, thậm chí có hôm cô đăng cả chiếc áo sơ mi của chồng cũ — món đồ từng được tặng vào sinh nhật trước, vẫn còn mác — để bán.

Không phải vì cô tiếc gì những vật kỷ niệm ấy. Cô chỉ muốn sống. Vì mình, vì con.

Công việc vất vả nhất là ban đêm. Khi bé Bảo ngủ, cô tranh thủ livestream vài tiếng. Có hôm vừa lên sóng thì bé khóc. Cô phải xin lỗi khách, tắt vội máy, rồi vừa ru con vừa bật khóc:

“Xin lỗi con… Mẹ đang cố gắng…”

Có đêm, Vy sốt gần 39 độ. Tay chân run lẩy bẩy. Cô vẫn phải dậy pha sữa, thay bỉm cho con. Không có ai giúp. Không có ai để dựa vào. Mọi thứ đều là “tự mình làm”.

Thảo – người bạn thân – cũng muốn đón hai mẹ con về ở chung nhưng Vy từ chối. Cô không muốn trở thành gánh nặng. Cô muốn học cách đứng vững – lần này, là thật sự vững.

Một buổi tối, khi livestream đang diễn ra, có người bình luận:

“Mẹ đơn thân hả? Tội ghê. Chồng bỏ rồi giờ lên đây bán đồ kiếm sống hả?”

Vy khựng lại vài giây. Tay cô thoáng siết chặt.

Cô nhìn vào ống kính, nở nụ cười nhẹ, giọng không run:

“Đúng. Tôi là mẹ đơn thân. Và tôi tự hào về điều đó.”

“Chồng tôi bỏ đi, nhưng tôi không bỏ con mình. Tôi chọn ở lại – và tôi sống. Mỗi đồng tôi kiếm được, là từ chính sức lao động của tôi, không phải từ lòng thương hại.”

Sau buổi livestream hôm đó, đơn hàng tăng bất ngờ. Có nhiều tin nhắn gửi đến, trong đó có không ít là những bà mẹ từng trải:

“Chị ơi, em cũng đơn thân. Cảm ơn chị đã lên tiếng.”

“Thật sự khâm phục chị. Em từng yếu đuối và sợ hãi, nhưng nhờ chị mà em dám bước tiếp.”

Vy đọc hết, nước mắt rơi từng giọt.

Không ai biết, cô từng nghĩ đến việc… kết thúc mọi thứ.

Một đêm mưa rất lớn, Bảo khóc không ngừng. Bé sốt cao, mặt đỏ bừng, người lả đi.

Vy cuống cuồng mặc áo mưa, bọc con trong khăn, rồi bế chạy ra đường gọi taxi. Không ai dừng lại. Cô khóc gào trong mưa, chiếc áo mỏng dính sát người, tóc rối bù, chân trần trên nền xi măng lạnh buốt.

May mắn, một người lái xe ôm trung niên dừng lại:

“Cô ơi, lên đi, tôi chở cô ra bệnh viện!”

Trên xe, cô ôm con vào lòng, mưa tạt vào mặt rát buốt, tim cô như ngừng đập mỗi khi con ho. Mọi cảm xúc – tức giận, đau khổ, tủi hờn – trộn lẫn trong cơn mưa tháng Tư lạnh lẽo.

Bệnh viện đông nghẹt. Vy xếp hàng từ phòng khám tới phòng xét nghiệm. Không có ai đỡ, không ai bế con giúp, không ai lấy hộ giấy tờ. Cô vừa bế, vừa chờ, vừa lo. Khi bác sĩ bảo bé cần nhập viện theo dõi vì nghi viêm phổi, cô sững người.

Tiền. Cô chỉ còn đúng hơn một triệu trong ví.

“Cô có người nhà không?” – y tá hỏi.

Vy cắn răng lắc đầu: “Tôi tự lo được.”

Cô vay tiền từ ứng dụng online, lãi suất cao cắt cổ. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Sau ba ngày nằm viện, bé Bảo đỡ hơn. Vy kiệt sức. Cô không dám ăn, sợ hết tiền. Chỉ uống nước lọc và chờ từng bữa cháo từ thiện từ bệnh viện.

Một buổi trưa, khi đang ngủ gục bên giường con, cô giật mình vì nghe giọng quen thuộc:

“Cô Hạ Vy phải không?”

Cô ngẩng lên, trước mặt là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, gương mặt hiền hòa, dáng vẻ trầm ổn.

“Tôi là bác sĩ Minh Thái. Tôi chịu trách nhiệm theo dõi bé trong hai ngày tới.”

Vy gật đầu, không nói nhiều. Cô đã quen với việc không thể dựa dẫm vào ai.

Minh Thái nhìn hai mẹ con, ánh mắt dừng lại lâu hơn khi thấy gương mặt xanh xao và ánh nhìn mệt mỏi của cô. Anh không hỏi gì thêm. Nhưng trong lòng, một điều gì đó vừa chạm khẽ vào trái tim anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.